Tập 36: Vén màn ký ức

113 4 1
                                    

Khoảng khắc Hashan có được nhận thức của mình, điều đầu tiên cậu ấy cảm nhận được là cậu ấy đang ở trên lưng bố mình, đi trên một con đường đá thô ráp.

Năm đó, quân phản loạn mọc lên ngày càng nhiều. Tình trạng vô chính phủ gia tăng khiến cho khắp nơi trên Afghanistan đều lâm vào tình trạng nguy hiểm. Trộm cắp, giết người là những điều thường thấy ở đây.

Vì để bảo vệ Hashan cũng như tránh xa khỏi chiến tranh, bố của Hashan đã mang Hashan đi lang thang đến nhiều nơi trên đất Afghanistan. Họ sống nhờ vào trao đổi và sự giúp đỡ của những người khác.

Hashan lúc đó cũng giống như những đứa trẻ khác, tò mò về thế giới xung quanh. Bố của cậu ấy cũng đã kể cho cậu về thế giới. Ông cũng không quên khắc ghi vào trí nhớ đứa con trai bé bỏng của mình những hiện thực phũ phàng.

Hashan cũng đã từng thắc mắc về mẹ của mình. Những lần như thế, ông đều nói rằng mẹ đang ở trên thiên đường theo dõi hai cha con.

Hashan không thực sự hiểu được ý nghĩa của câu nói đó, nhưng trái tim trẻ thơ của cậu vẫn luôn tưởng rằng mẹ vẫn còn sống. Mãi đến sau này cậu mới thật sự hiểu rằng mẹ đã chết khi cậu còn rất rất bé.

Hashan và bố băng qua nhiều hoang mạc, những ngôi làng, từng ngọn đồi. Mỗi lần như vậy, họ đều chứng kiến những câu chuyện khác nhau của đồng bào mình, vui có buồn có. Mỗi lần như vậy, bố của cậu đều sẽ giáo dục Hashan về sự thật tàn khốc tại đất nước của họ hiện tại. Hashan cũng rất hiểu chuyện. Cậu lắng nghe bố mình dặn dọ và luôn giúp đỡ bố nhiều nhất có thể.

Có lẽ sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh loạn lạc đã khiến cho Hashan sớm trưởng thành hơn những đứa trẻ khác về mặt tâm trí. Mỗi khi bố Hashan nhìn đứa con của mình giúp đỡ mình nhiều nhất có thể để có bữa ăn, lòng ông đau thắt lại như bị cắt từng khúc ruột.

Hai cha con tiếp tục bôn ba như vậy đến năm cậu bảy tuổi. Khi cả hai đang ở trong một ngôi làng khác để trao đổi thức ăn. Một nhóm phiến quân đã xuất hiện và cướp bóc toàn bộ mọi thứ.

Không những thế, chúng còn nô dịch cả dân làng, bao gồm cả hai cha con. Đàn ông và trẻ em nam thì bị bắt lao động khổ sai trong những hầm mỏ và ruộng đồng. Phụ nữ và trẻ em gái thì bị đem bán cho những tay buôn người. Còn người già thì bị giết bỏ không thương tiếc. Cuộc sống không khác gì địa ngục.

Hai cha con đã cố gắng nương tựa vào nhau để cùng sống sót. Nhưng những kẻ phiến quân đó ngày càng quá đáng. Chúng bắt mọi người phải tăng thời gian làm việc và giảm lượng đồ ăn. Rất nhiều người đã bị đói chết trong lúc làm việc. Những người bị bệnh tật sẽ bị bắn chết ngay lập tức để tránh lây lan dịch bệnh.

Bố của Hashan đã lên kế hoạch để cả hai trốn thoát. Tuy nhiên họ đã bị phát hiện khi vừa trèo qua hàng rào. Cả hai liều mạng chạy trốn, đến bờ một con sông thì bố của Hashan đã bị trúng đạn và thương nặng. Với chút sức lực còn lại, ông đã liều mạng đánh trả để Hashan có thế bơi qua bờ bên kia an toàn. Kết quả là bố của Hashan đã bị giết, còn cậu thì đã thành công trốn thoát.

Đối với một đứa trẻ bảy tuổi sớm có nhận thức về thế giới tàn khốc, mất cha là một nỗi đau quá lớn. Nhưng cậu cũng chỉ có thể làm theo những lời dặn dò lần cuối của bố, đó là phải sống. Cậu nén đau thương, lang thang khắp nơi. Đến một thị trấn khác, cậu đã gục ngã do quá đói khát. Nhưng may mắn là cậu đã được một trại trẻ mồ côi nhận nuôi.

Rushia và cậu bạn học sát thủ cùng lớpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ