Hoteok: một loại bánh rán của Hàn Quốc———
Kim Taehyung ôm em xoay vòng vòng đến chán chê, lúc này mới từ từ thả em ra. Tay bất giác đưa lên xoa đầu em một cái.
"Anh trêu đùa em khi nào?"
Gấu nhỏ dễ giận, gấu lớn không dám chọc tức.
"Anh còn dám chối!?"
Kim Taehyung nhìn mặt cô gái đã đỏ ửng lên vì chạy liền cảm thấy có chút đáng yêu, bàn tay đưa lên nhéo nhẹ một cái.
"Anh không dám, không dám."
Xung quanh có lẻ tẻ vài du khách đến đảo, bọn họ bị một màn từ đuổi bắt đến dỗ dỗ dành dành của đôi nam nữ liền cảm thấy ngọt lây.
Cũng may là Taehyung và em khăn trùm kín mít nên mọi người không nhận ra. Nếu không, cá chắc Kim Taehyung sẽ là cái tên nằm trên tin nhất của bản tin ngày mai.
Cả Hàn Quốc còn ai không biết anh chàng đặc phái viên tổng thống này à?
Surin không quen bị nhiều người chú ý lúc này liền cảm thấy ngượng ngùng, người dần sát lại anh, giảm nhỏ âm lượng, khe khẽ nói:
"Taehyung, mọi người nhìn chúng ta kìa. Mau đi thôi!"
Nói rồi, em kéo Kim Taehyung dời khỏi ánh mắt của những người xung quanh. Hai người đi đến một xe đồ ăn bán bánh hoteok.
Min Surin từng ăn hoteok vài lần, rất ngon. Ngoài hơi dầu mỡ ra thì sự mềm dẻo của bột bánh hoà quyện với lớp đường nâu nóng chảy bên trong rất dễ dàng gây thương nhớ, ăn vào mùa đông nữa thì đúng là không chê vào đâu được.
Quan trọng hơn là, Taehyung cũng rất thích bánh hoteok.
Bánh hoteok nên ăn khi còn nóng, vì khi ấy bánh sẽ dẻo và lớp đường bên trong còn chưa cứng lại. Với thời tiết của đảo Nami lúc này, nếu hai người đem bánh về tới nhà thì có lẽ bánh cũng đã nguội lạnh rồi.
Vậy nên, em và anh cùng tìm một chiếc bàn trong góc của khu ăn uống, ngồi xuống mà thưởng thức.
Tuy nhiên, lại có chút bất tiện. Khi ăn sẽ phải lộ mặt, đối với em thì là chuyện đơn giản nhưng đối với Taehyung thì lại khác.
Buổi chiều, số người tranh thủ ra đảo ngày càng đông, khu ăn uống xế chiều ngoài đảo cũng vì vậy mà trở nên đông khách. Những chỗ ngồi càng ngày càng nhiều người.
Đa số, du khách đến đảo Nami hầu hết đều là các bạn trẻ, vậy nên phần trăm nhận ra Kim Taehyung lại càng tăng cao.
Đảo Nami thuộc dạng không gian mở, thiên về thiên nhiên cây cối. Vì thế chỗ ngồi của hai người tuy là ở trong góc nhưng cũng chỉ được che chắn bởi mấy cái cây xung quanh, chẳng chút hề hấn gì.
Min Surin bắt đầu khó xử, đầu óc đăm chiêu suy nghĩ.
"Anh nói xem, có cách nào không cần bỏ khăn che mặt cũng có thể ăn được không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
waitin'4u|kth ♡︎
FanficCó chú người yêu là nghệ sĩ toàn cầu.. "Đợi em, anh đợi cả đời cũng được!" ... "Em không muốn chú đợi em cả đời đâu, vậy nên để em ở bên chú cả đời nhé?" _??????_