Chương 1: Cô lập

1.1K 25 39
                                    

Chiếc xe chở hai người đàn ông phóng bạt mạng trong đêm tối, bên ngoài không có lấy một ánh trăng chiếu đường, thứ ánh sáng duy nhất họ nương tựa vào chỉ có cặp đèn pha đã hỏng mất một bên, là bị thứ gì đó cào xé rồi nhổ ra ngoài.

Nhưng là thứ gì mới có thể làm được như vậy? Có lẽ chỉ hai người đàn ông trong xe là biết rõ.

"Này, mày đang lái đi đâu thế hả thằng ngu này!" Người ngồi bên cạnh ghế lái gào lên. "Đừng có mà đi đường đấy! Tránh đường rừng ra thằng óc đất."

"Thế anh nói xem đi đâu bây giờ!? Đường nào thì cái "thứ đó" cũng vẫn đuổi kịp được, thà chui vào rừng để làm chậm nó lại thì may ra còn thoát thân!" Người cầm lái tỏ ra vô cùng sợ hãi, đôi tay đang đặt trên vô lăng của anh ta run lên từng đợt.

Đột nhiên, người cầm lái mở to mắt, anh ta lắp bắp cố gắng nói gì đó.

"Gì? Mày định nói cái gì?"

"Chúng ta... Sẽ không thoát ra khỏi đây nổi đâu."

Rầm!

Có thứ gì đó nặng nề rơi thẳng lên nóc xe, sau đó mọi thứ bỗng rơi vào im lặng, khi mà chiếc xe cũng đã ngừng lăn bánh.

"Cái thằng này! Tại sao mày lại dừng lại cơ chứ!?" Người ngồi bên cạnh ghế lái đạp liên tiếp vào người cầm lái, nhưng xem chừng anh ta chẳng còn bất kỳ chuyển động nào.

"Này, mày... Đừng có mà dọa tao như thế chứ!"

Chính vào lúc này, người cầm lái từ từ quay đầu sang ghế bên cạnh, gương mặt vô cảm vắng lặng như tờ, hai bên khóe miệng dường như còn bị các cơ hàm ép phải kéo dãn lên tận phía mang tai, tạo thành một nụ cười vô cùng quỷ dị trong đêm tối.

"Đừng... Có... Rời... Khỏi... Đây... Khi... Chưa... Được... Cho... Phép."

Người ngồi bên cạnh ghế lái kinh hãi thét lên một tiếng, vội vàng đẩy cửa xe lao ra bên ngoài.

Ngoài trời tối đen như mực, anh ta cũng chẳng biết bản thân đang chạy đi đâu. Chỉ cần thoát được khỏi "thứ đó", dù cho có bị lạc lối anh ta cũng sẽ mãn nguyện chấp nhận.

Thế nhưng, anh ta chỉ vừa mới chạy được một đoạn, đã không kiềm chế nổi ngoảnh mặt lại nhìn. Khoảnh khắc đó anh ta như bị một luồng gió lạnh thổi cho đông cứng, không tài nào nhấc đôi chân lên nổi nữa.

"M-mày nói đúng... Chúng ta... Chúng ta sẽ chẳng thể nào thoát ra được khỏi đây..."

Một tiếng hét thất thanh vang lên trong đêm tối tĩnh mịch, có thứ gì đó bước đi chậm rãi về phía chiếc xe đang đỗ giữa đường, sau lưng còn kéo theo một người đàn ông. Anh ta chính là người ban nãy ngồi ở cạnh ghế lái.

"Thứ đó" nhét người đàn ông vào lại trong ghế, cài dây an toàn cẩn thận cho anh ta, sau đó dùng lực vừa đủ đẩy chiếc xe rơi xuống một vực đèo gần đấy.

***

Duy làm công việc nhà báo này cũng đã ngót nghét gần bảy năm trời, anh luôn phải đi đến các tỉnh, thành phố xa xôi để săn những tin tức giật gân và thú vị, đôi khi còn bị tòa soạn cử về các thôn xóm ở tận đẩu đâu mà chẳng ai hay biết đến.

Thôn Quỷ Ám [FULL]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ