Chương 13: Ác quỷ lộ diện

169 7 8
                                    

"L-làm... Sao mà anh có thể nói ra một điều vô lý như thế? Tại sao muốn ra khỏi đây lại phải giết chết hai người bọn họ?" Ông Tú lắc đầu nguây nguẩy, ánh mắt nhìn Minh thể hiện rõ sự phản đối.

"Tôi đã nói rồi đấy, chỉ cần hai người đó còn sống chúng ta sẽ chẳng có cơ hội nào để thoát ra khỏi nơi này đâu." Minh ngẩng mặt nhìn ông Tú rồi lại liếc mắt ra ngoài cửa sổ. "Tuy nhiên, chúng ta không cần phải giết cả hai người họ, chỉ cần để Thùy Dương chết là được."

"Tại sao vậy?" Ánh cũng cảm thấy hình như Minh đã phát điên rồi.

"Hai người đó chính là những mảnh ghép quan trọng nhất trong nghi lễ, tôi nói thế liệu các người có hiểu?" Minh lạnh giọng, anh ta nhìn xung quanh căn phòng một lượt bằng ánh mắt vô cảm. "Đương nhiên là các người không thể hiểu, tôi cũng chẳng muốn kể cho các người. Nhưng nếu đã không dám làm thì đừng có cản đường tôi."

Nói xong, anh ta loạng choạng đứng dậy mở cửa đi ra ngoài. Đám người còn lại bên trong phòng rơi vào trầm tư, chẳng một ai có ý định đuổi theo anh ta hay lên tiếng.

Minh bước dọc trên dãy hành lang, anh ta nheo mắt mở từng cánh cửa để mong có thể tìm ra Duy. Nhưng đã kiểm tra tới căn phòng cuối cùng mà vẫn chưa thấy anh đâu. Cuối cùng ánh mắt anh ta dừng lại trước nhà vệ sinh tầng ba, bất giác cau chặt mày.

"Thằng ngu này!" Minh siết chặt nắm đấm định quay đầu bỏ đi, nhưng vừa mới ngoảnh người lại anh ta đã suýt chút nữa va phải một cô bé.

Ngọc không nói gì chỉ im lặng nở nụ cười.

Minh đang định nói gì đó nhưng anh ta chợt cảm thấy hơi kỳ lạ. Căn phòng mà vừa nãy anh ta bước ra cách nhà vệ sinh này ba phòng, không lý nào mà cô bé kia có thể đến ngay sát anh ta mà không gây ra một tiếng động nào được.

"Tại sao lại muốn ngăn cản nghi lễ?" Ngọc cất tiếng, giọng nói trong trẻo của thiếu nữ vang lên giữa hành lang lúc này nghe lại rùng rợn lạ thường.

Minh lùi lại một bước, trừng mắt hỏi: "Cô là ai?"

Ngọc mở to mắt, nghiêng đầu nở một nụ cười với anh ta. "Này, chưa trả lời câu hỏi của người khác mà đã hỏi lại là bất lịch sự lắm đấy."

Minh đứng bất động như trời trồng, anh ta không thể thốt lên được một tiếng nào.

"Sao thế? Trả lời đi chứ, tại sao lại muốn phá đám nghi lễ?"

"L-lẽ nào cô... Là Nữ Chúa?" Lưng Minh chạm phải cánh cửa nhà vệ sinh, anh ta giờ đã chẳng còn đường lui nào.

"Không nghe ta nói gì sao? Hỏi ngược lại người khác là bất lịch sự lắm đấy." Ngọc nghiêng đầu, đôi mắt cô bé ngày càng nở rộng như thể sắp sửa rơi xuống đất.

Minh cứng họng, đứng nép sát vào cánh cửa nhà vệ sinh, anh ta run rẩy nhìn bóng người trước mặt đang từ từ bước tới.

"Tại sao lại muốn phá đám? Ta đã mệt mỏi lắm rồi, anh tưởng ta muốn tiếp tục như thế này mãi sao?"

Minh kinh hãi nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn lắm anh ta mới có thể mấp máy môi. "Cô... Sai rồi... Nếu... Nếu như nghi lễ không được diễn ra, cô... Vẫn sẽ được giải thoát."

Thôn Quỷ Ám [FULL]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ