Chương 11: Hóa quỷ

182 7 13
                                    

"Rốt cuộc... Đã có chuyện gì xảy ra ở trong đó thế?"

Minh khẽ lắc đầu, ánh mắt vô cùng phức tạp. "Không loại trừ khả năng Cảnh đã bắt đầu làm loạn, hoặc là..." Anh ta bỗng dừng lại, không nói tiếp nửa câu sau nữa.

"Đi thôi, giờ chúng ta sẽ vào bên trong. Nhớ là cố gắng đừng để tiếng động nào phát ra." Minh nói rồi khẽ đẩy cửa bước vào.

Cửa không khóa, bên trong gian tầng một vẫn còn bật điện sáng trưng, nhưng tuyệt nhiên không xuất hiện một bóng người nào, đến cả âm thanh nhỏ nhất cũng không hề có.

Minh đảo mắt quan sát một vòng xung quanh phòng khách, ánh mắt anh ta đột nhiên dừng lại trong góc phòng. Lúc này, Duy bước đến phía sau anh ta vừa hay cũng trông thấy cảnh tượng ấy.

Hai người đứng ngây ra nhìn cỗ thi thể không đầu của một người phụ nữ, thực ra đầu bà ta vẫn nằm ở đó, chỉ là nó đã bị dập nát bét như tờ giấy, dính chặt xuống dưới sàn nhà.

Nhìn vào các vết máu bắn ra xung quanh cái xác, đủ để thấy đầu người này đã bị đập mạnh đến mức nào. Dựa vào bộ quần áo trên người thi thể, Duy và Minh đã nhận ra ngay lập tức.

Người chết là bà Thu, người duy nhất trong mười ba hành khách không hề thốt ra một lời nào kể từ lúc còn ở trên xe.

"Chết theo kiểu này thì chắc chắn không phải là do con người rồi..." Minh khẽ thốt lên. "Duy, anh còn nhớ Minh Anh chết từ khi nào không?"

"Chắc là khoảng ba tiếng trước." Duy đảo mắt, cố nhớ lại. "Vừa rồi chúng ta đi ra ngoài có lẽ cũng chỉ khoảng ba mươi phút."

"Kỳ lạ." Hai từ này Minh nói rất nhỏ, dường như là tự nói với bản thân. Nhưng vẫn bị Duy nghe thấy, anh không hiểu tại sao trên gương mặt Minh lại hiện ra ba chữ "không thể nào". Điều đó khiến anh càng chắc chắn hơn suy đoán từ nãy đến giờ của mình là chính xác, người đàn ông tự nhận là cảnh sát này biết gì đó về truyền thuyết của thôn Ý Điền.

Minh không quay đầu lại, nói nhỏ: "Chúng ta lên trên tầng."

Hai bóng người lặng lẽ bước lên cầu thang, trên mỗi bậc thang mà họ đi qua, cả hai đều có thể nghe rõ ràng tiếng nhịp tim của bản thân đập rộn lên trong lồng ngực.

Hai người đi đến chiếu nghỉ giữa tầng một và tầng hai thì lại tiếp tục trông thấy một thi thể, cách thức tử vong của người này giống hệt với bà Thu, đều bị ép đầu dẹp lép xuống mặt sàn.

"Là cô y tá khoa Gây mê..." Duy nuốt nước bọt.

Minh lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt anh ta đờ đẫn lạ thường. "Không thể nào... Sao lại có thể như vậy được... Chẳng lẽ..."

"Anh làm sao thế?" Duy ở phía sau nói vọng tới, nhưng Minh chỉ khẽ lắc đầu rồi tiếp tục tiến lên.

Bên trên tầng hai này khác biệt hoàn toàn so với dưới tầng một. Đèn điện được lắp đặt dọc dãy hành lang không hiểu sao đã bị đập vỡ hết, đến cả ánh trăng mờ nhạt cũng chẳng thể lọt vào chỗ này. Khắp nơi ngập chìm trong một màn bóng đêm đen đặc, âm u đến rợn người.

Thôn Quỷ Ám [FULL]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ