"Họ tỉnh lại rồi!" Tiếng của Thùy vang vọng trong dãy hành lang, rất nhanh sau đó đã xuất hiện hàng loạt âm thanh bước chân chạy vào trong phòng.
Duy và Thùy Dương nửa nằm nửa ngồi trên giường, ánh mắt mệt mỏi nhìn đám người trước mặt.
Ông Tú quan sát hai người bọn họ, thấy tình trạng đã khá hơn hôm qua bèn nói đùa một câu: "Thật là may quá! Tay nghề của cháu đáng sợ thật đấy!"
Thùy chỉ cười, đáp: "Cháu cũng đâu có làm gì nhiều đâu ạ, tất cả là nhờ vào số máu kia đấy."
Ông Tú lại quay sang nhìn Duy và Thùy Dương, tươi cười hỏi: "Các cháu cảm thấy thế nào rồi? Có cử động được không? Có nói chuyện được không?"
"Ơ kìa, mặt hai người họ đỏ quá, chắc là vẫn còn đang mệt." Huy ngây ngốc nói một câu khiến Như khẽ lắc đầu ngao ngán.
Lúc này Thùy Dương mới khẽ hắng giọng, nhỏ nhẹ nói: "Cháu thấy ngực hơi đau một chút, cơ thể hơi mệt. Nhưng mà cho cháu hỏi... Tại sao chúng cháu lại nằm chung một giường ạ?"
Ông Tú và những người khác đột nhiên ngớ người vì câu hỏi này của cô, hai người họ cũng đâu còn là trẻ con hay thanh niên mới lớn, sao lại tỏ ra ngại ngùng lúc này?
"Do... Tình thế nguy cấp nên bác Tú đã để hai người ở chung một chỗ cho dễ chữa trị." Thùy vừa nói vừa cố nhịn cười.
"Được rồi, được rồi... Các cháu khỏe lại là tốt rồi." Ông Tú cũng không khác gì Thùy.
Duy và Thùy Dương cùng cạn lời trước phản ứng của bọn họ, hai người lẳng lặng quay mặt sang hai phía ngược nhau.
Đợi cho không khí vui vẻ hiếm hoi này lắng xuống, ông Tú mới bắt đầu kể cho Duy và Thùy Dương nghe những chuyện đã xảy ra sau khi họ bất tỉnh.
Qua đó, Duy cũng bắt đầu thực sự chú ý đến những lời nói sau cùng của Minh. Anh lặng lẽ nhìn sang Thùy Dương, ánh mắt dần trở nên xa xăm.
Sau đó, anh quyết định kể cho mọi người nghe về bí mật đen tối của Cảnh.
***
"Anh Cảnh, đợi em với... Sao anh đi nhanh thế?" Cẩm Tú thở dốc, chạy theo bám sát Cảnh.
Anh ta thì không hề quan tâm về chuyện đó, thậm chí còn chẳng để vào tai những gì Cẩm Tú nói. Thứ duy nhất tồn tại trong đầu Cảnh lúc này là làm sao để khiến Văn biến mất mãi mãi, ngoài ra còn phải đi tìm xem Thùy Dương đang trốn ở chỗ nào, anh ta vẫn chưa biết cô đã được đám người trên xe khách cứu sống.
Đang đi đột nhiên Cảnh đứng khựng lại, Cẩm Tú bước phía sau không kịp dừng liền đâm vào lưng anh ta.
Cô ta xoa xoa mũi, giận dỗi nói: "Tự dưng anh làm sao thế? Dừng lại cũng chẳng báo trước một tiếng!"
Cảnh nhíu chặt mày, nhìn chăm chú về phía bụi cỏ cao hơn đầu người trước mặt. Hình như vừa có ai đó ngó đầu lên, rồi lại nhanh chóng chui vào. Toàn bộ quá trình ấy có lẽ chỉ diễn ra trong vòng một giây.
Mình bị hoa mắt chăng? Cảnh tự nhủ.
Anh ta đột nhiên nhớ tới lời Mai và Duy nói lúc trước, hình như hai người họ bảo là đã trông thấy thứ gì đó giống một người phụ nữ cao hơn hai mét đứng trong bụi cỏ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thôn Quỷ Ám [FULL]
HorrorTác giả: Tịch Dương Chiếc xe chở mười ba hành khách đang trên đường đến tuyến cuối cùng trong ngày, giữa đường xe đột nhiên bị thứ gì đó làm hỏng và mắc kẹt lại thôn Ý Điền - nơi được nhiều người đồn đại là chốn linh thiên, cùng một truyền thuyết vô...