"Giống như anh, tôi là con người." Thùy nói. "Chỉ là không còn bao lâu nữa."
"Vậy để tôi đổi câu hỏi khác nhé." Cảnh lúc này đã tỉnh, anh ta cũng chứng kiến toàn bộ từ lúc Thùy rút súng bắn con chim. "Cô là ai?"
"Ý của anh là sao?" Thùy cười khẩy.
Cảnh lạnh giọng. "Đừng đùa nữa. Ở đất nước này, người bình thường sẽ không thể có được một khẩu súng ngắn hiện đại như vậy. Thái độ khi bắn súng của cô lại vô cùng dửng dưng, đến cách bắn cũng rất chuyên nghiệp."
"Ồ, khả năng quan sát của anh cũng không phải dạng vừa nhỉ?"
"Thì sao? Đừng có nói với tôi cô cũng là cảnh sát đấy nhé?" Cảnh mỉm cười giễu cợt.
Thùy nghiêng đầu nhìn quanh căn phòng một lượt, thấy tất cả đều đang hướng ánh mắt về phía mình, cô ta bình thản nói: "Mà, nói cho các người biết cũng được. Dù sao cũng chẳng ai có thể sống sót ra được khỏi đây."
[.....]
Chiếc xe chở hai người đàn ông phóng bạt mạng trong đêm tối, bên ngoài không có lấy một ánh trăng chiếu đường, thứ ánh sáng duy nhất họ nương tựa vào chỉ có cặp đèn pha đã hỏng mất một bên, là bị thứ gì đó cào xé rồi nhổ ra ngoài.
Nhưng là thứ gì mới có thể làm được như vậy? Có lẽ chỉ hai người đàn ông trong xe là biết rõ.
"Này, mày đang lái đi đâu thế hả thằng ngu này!" Người ngồi bên cạnh ghế lái gào lên. "Đừng có mà đi đường đấy! Tránh đường rừng ra thằng óc đất."
"Thế anh nói xem đi đâu bây giờ!? Đường nào thì cái 'thứ đó' cũng vẫn đuổi kịp được, thà chui vào rừng để làm chậm nó lại thì may ra còn thoát thân!" Người cầm lái tỏ ra vô cùng sợ hãi, đôi tay đang đặt trên vô lăng của anh ta run lên từng đợt.
Đột nhiên, người cầm lái mở to mắt, anh ta lắp bắp cố gắng nói gì đó.
"Gì? Mày định nói cái gì?"
"Chúng ta... sẽ không thoát ra khỏi đây nổi đâu."
Rầm!
Có thứ gì đó nặng nề rơi thẳng lên nóc xe, sau đó mọi thứ bỗng rơi vào im lặng, khi mà chiếc xe cũng đã ngừng lăn bánh.
"Ơ cái thằng này! Tại sao mày lại dừng lại cơ chứ!?" Người ngồi bên cạnh ghế lái đạp liên tiếp vào người cầm lái, nhưng xem chừng anh ta chẳng còn bất kỳ chuyển động nào.
"Này, mày... đừng có mà dọa tao như thế chứ!"
Chính vào lúc này, người cầm lái từ từ quay đầu sang ghế bên cạnh, gương mặt vô cảm vắng lặng như tờ, hai bên khóe miệng dường như còn bị các cơ hàm ép phải kéo dãn lên tận phía mang tai, tạo thành một nụ cười vô cùng quỷ dị trong đêm tối.
"Đừng... Có... rời... khỏi... đây... khi... chưa... được... cho... phép."
Người ngồi bên cạnh ghế lái kinh hãi thét lên một tiếng, vội vàng đẩy cửa xe lao ra bên ngoài.
Ngoài trời tối đen như mực, anh ta cũng chẳng biết bản thân đang chạy đi đâu. Chỉ cần thoát được khỏi 'thứ đó', dù cho có bị lạc lối anh ta cũng sẽ mãn nguyện chấp nhận.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thôn Quỷ Ám [FULL]
Kinh dịTác giả: Tịch Dương Chiếc xe chở mười ba hành khách đang trên đường đến tuyến cuối cùng trong ngày, giữa đường xe đột nhiên bị thứ gì đó làm hỏng và mắc kẹt lại thôn Ý Điền - nơi được nhiều người đồn đại là chốn linh thiên, cùng một truyền thuyết vô...