Chương 106: Cảm ơn

3 0 0
                                    


"Ờm, chắc đến lúc mình có thể về rồi..."

Cơn gió mát rượi thổi qua khoảng không tối tăm. Trong công viên tĩnh mịch không một bóng người, Souta đang ngồi trên một băng ghế, thờ thẫn nhìn thời gian trôi đi. Anh chàng đảo mắt qua đồng hồ trên điện thoại và thầm thì một câu như vậy. Bên cạnh Souta là một cái túi siêu thị bỏ miếng giữ nhiệt và bột cacao, chai trà xanh bằng nhựa và chiếc ví dài màu đen.

Sau khi rời khỏi ký túc xá, Souta chỉ bỏ ra tầm 25 phút cuốc bộ tới một siêu thị gần đó. Anh chàng sau đó hoặc là đi bộ hoặc là ngắm sao trong công viên, cứ thế trải qua 1 tiếng 40 phút vừa rồi. Thực chất, Souta chẳng hề có ý vận động hay giải lao gì cả, nên anh chàng cảm thấy khoảng thời gian đằng đẵng này buồn chán hơn nửa... Tuy nhiên, tự thân Souta đã lựa chọn hành động đó, và anh chàng không cảm thấy hối hận. Trong khoảng thời gian có thể gọi là rảnh rỗi này, chỉ có một suy nghĩ duy nhất cố định trong đầu anh.

Không biết mình nấu có hợp khẩu vị Saki-san không ta... Saki-san có thể vui đùa cùng mọi người thì tốt biết mấy...

Mấy điều phiền phức vô cùng trên cũng gắn liền với lý do Souta rời khỏi ký túc xá. Việc anh chàng không lái mô tô đến siêu thị là để cố tình tạo thêm thời gian cho mình tiêu xài như một cách giữ ý với những cô gái. Hôm nay chính là ngày đầu tiên Saki quay trở về ký túc xá, và Souta vì mong muốn Saki tận hưởng bầu không khí của ký túc xá ban xưa nên mới hành động như thế.

Với Saki, bốn cô gái còn lại ở ký túc xá chắc chắn là những người cô gần gũi nhất và không khiến cô phải lưỡng lự khi chỉ có họ xung quanh. Nếu như Souta chen vào vòng tròn đó thì sẽ có người giữ ý với anh bằng cách đẩy dòng chảy cuộc trò chuyện đến tứ phương. Hơn nữa, chỉ cần có sự hiện diện của một người khác giới như Souta, những điều Saki muốn nói nhiều khả năng trở thành những điều Saki khó nói; kể cả những kỷ niệm thời du học hay kỷ niệm thời ký túc xá trước khi Saki du học, Saki rất có thể sẽ không nhập tâm nói chuyện về chúng được. Souta không phải trực tiếp gây ra những vấn đề trên, nhưng chí ít anh chàng là người rước bọn chúng tới, và để giải quyết tất cả... thì Souta không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc tạm rời ký túc xá như thế này.

"Hầy... Souta, mày đúng tệ hại mà... Nếu mày nói điểm đến từ trước thì đã không khiến mọi người lo lắng rồi..."

Ấy là những lời tiếp sức mạnh cho đôi chân của Souta. Anh chàng bỏ điện thoại vào túi, tay phải cầm chai trà xanh và tay trái xỏ vào chỗ nắm cái túi siêu thị, đoạn bật dậy với vẻ nặng nề.

Ban nãy, Souta chỉ nói "bây giờ có chút chuyện" và "hai tiếng sau sẽ về" rồi rời khỏi ký túc xá. Souta có thể sử dụng điện thoại để thông báo cho mọi người biết hành tung của mình, nhưng hai tiếng này là để Saki cùng với những cô gái khác tận hưởng bữa tối, và anh chàng không nghĩ ra nơi nào khỏa lấp khoảng thời gian này được. Kể cả việc đến siêu thị nhìn ngó xung quanh một hồi lâu cũng chỉ tốn tầm một tiếng là có thể về được. Ngược lại, nếu Souta nói mình tới những nơi tiêu khiển thì mọi người sẽ hiểu lầm rằng anh đang trốn việc. Rốt cuộc, Souta chẳng lôi từ trong đầu ra được một cái cớ vừa giúp mình rời khỏi ký túc xá, vừa không khiến những người ở khác dị nghị.

Joshiryou no Kanrinin wo suru koto ni natta OreNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ