[Minatozaki Sana]
Tôi về nhà sau buổi xem mắt lần thứ n trong tuần. Tôi chẳng nhớ rõ là thứ bao nhiêu nữa.
- Dạo này chị có vẻ mất ngủ?
Tzuyu ngồi xuống bên cạnh tôi, giọng lo lắng.
- Không sao đâu. Dạo này trên trường đang có kì thi nên bận bịu chút.
- Trông chị thực sự rất mệt mỏi đấy. Em nghĩ chị nên nghỉ ngơi một chút, ngủ nhiều thêm một chút.
Tzuyu hạ giọng. Tôi biết những lúc em ấy nói thế này nghĩa là đang cực kì nghiêm túc, và sẽ bắt buộc tôi phải làm thế nếu tôi không chịu nghe lời.
- Được rồi mà.
- Unnie có cần em đặt đồ ăn cho không? Ở quán lần trước chị hỏi địa chỉ ấy. Chị chủ quán có hỏi thăm unnie, bảo là nếu cần thì để chị ấy mang đồ ăn tới cho. Chị quen chủ quán ở đó sao? Cũng là người Nhật.
Nghe lời kể của Tzuyu, tôi bỗng giật thót. Tại sao Momo lại bỗng dưng hỏi thăm tôi thế này.
- Không cần đâu. Chị nấu ăn được rồi.
- Có chắc không đó? Lần trước Nayeon unnie kể em là chị làm cháy cả căn bếp nha?
Tzuyu trề môi vẻ hoài nghi. Còn tôi thì mặt đỏ hửng lên vì ngại. Im Nayeon cũng thật là, có cần thiết phải kể chuyện đó ra không vậy?
- Đó là lúc mới học thôi! Còn giờ thì chị giỏi hơn nhiều rồi!
Tzuyu chỉ cười, sau đó rời đi. Vẫn không quên nhắc nhở tôi nhớ ngủ đúng giấc. Thật là một bác sĩ tận tâm!
Chợt, tôi thấy tiếng tin nhắn từ một số lạ.
"Sana, là mình, Momo. Mình có được số điện thoại của cậu từ giáo sư Josephine. Giáo sư nói mình có thể trao đổi với cậu về Maso. Cậu không phiền chứ?"
Tôi day day trán. Momo...lần trước gặp thậm chí còn chẳng dám đối diện với tôi, không biết vì cái gì mà giờ đây lại mạnh dạn như vậy chứ.
"Mình không phiền. Có gì cậu cứ hỏi mình."
"Tuyệt!! Cảm ơn cậu nha Sana!!"
Momo gửi kèm tin nhắn với một icon nụ hôn, thậm chí còn kèm theo vài sticker làm tôi chẳng thể tin nổi cậu ấy đã là bà mẹ một con. Trong vô thức, tôi khẽ mỉm cười.
- Ái chà, nhắn tin với ai mà cười tủm tỉm thế kia?
Tiếng nói của Nayeon unnie khiến tôi giật thót người như vừa làm chuyện gì lén lút, liền vội úp điện thoại xuống.
- Lại còn giấu giấu diếm diếm! Em tưởng sẽ giấu được unnie chắc?!
Nayeon nhanh chóng phi tới cạnh tôi, giọng dò xét. Tôi chỉ cười rồi giả vờ tập trung vào máy tính.
- Có gì đâu unnie. Tin nhắn rác thôi.
- Xạo là giỏi! Nhận được tin nhắn rác mà cười tươi vậy à?