Chương 18. Sinh chưa?

1.1K 106 7
                                    

Thái Anh dạo này rất khó ở, ăn cái gì cũng chê tanh không ăn được, uống nước thì phải là nước ép, nước mát mới chịu uống, ngặt cái nữa là hay giận lắm, chuyện gì cũng giận được, thiệt làm cô khổ đủ đường. Như hồi sáng, Lệ Sa phải chạy ra chợ để mua kịp tô hủ tiếu. Cô bưng ra trước mặt, để sẵn trên bàn, nặn hai miếng chanh, một miếng ớt y như ý nàng rồi mà mãi vẫn không chịu động đũa, thấy ngứa mắt, cô lên tiếng:

"Mợ ăn đi, hổng ăn làm sao nuôi được em bé."

"Hổng chịu, ăn gì mà ăn. Em hổng có sức gắp đâu, làm biếng cầm đôi đũa lắm."

"Ơ hay, đôi đũa có nặng bao nhiêu đâu mà mợ la làm biếng."

"Thì làm biếng là làm biếng, hổng ăn thì để đói cho rồi, tui có đói chết thì kệ cha tui, mấy người xê ra chỗ khác."

Thái Anh nguýt qua một bên, không thèm nhìn tới nữa. Lúc này cô mới ngờ ngợ, hoá ra là đang nhõng nhẽo.

Lệ Sa gắp sợi hủ tiếu, một ít thịt và rau lên cái muỗng, từ từ thổi cho nguội rồi đưa đến miệng nàng, mãi vẫn không chịu hé răng, e là phải dỗ mới được.

"Tui là tui thương mợ nhứt, em bé xếp sau. Mợ ăn thì mới có sức, nuôi nó là thứ yếu thôi."

"Xớ, làm như tui mắc nợ hai má con mấy người không bằng."

Nói thì nói vậy nhưng Thái Anh liền vui vẻ ăn muỗng hủ tiếu. Lệ Sa được đà nói ngọt một hồi cũng hết tô. Xong rồi còn kê ly nước dưa hấu vào miệng người ta, ực ba phát là xong. Thành công vỗ béo bà bầu ăn sáng.

Tối đến, Lệ Sa ngồi phía sau bóp vai cho Thái Anh trên giường. Bỗng dưng nàng la một tiếng, cô giật mình, lo lắng vô cùng. Hỏi:

"Bộ tui bóp mạnh làm mợ đau hay sao?"

"Hổng... hổng có, con nó đạp, nó đạp mạnh quá nên lần này hơi nhói chút."

"Đâu tui coi coi." Nói rồi cô liền áp mình vào bụng vợ với gương mặt rất thích thú.

"Úi cha, úi cha. Đã dữ bây, đã dữ bây. Đạp dữ ta ơi, mạnh dữ ta ơi." Đó là lời độc thoại của một đứa quá mê con. Chẳng biết là em bé có nghe được hay không nhưng cứ thích nói thế đấy.

"Ừa, cỡ này nó vậy đó. Có bữa, nó lộn mình qua, nằm chệch một bên làm méo bụng em luôn, dòm đã lắm."*

"Thiệt sao? Nó mỏi nên đổi tư thế nằm hả? Dễ thương vậy."

"Úi da... trời ơi con của mẹ..." vừa nhắc đã tới. Nó liền trở mình cho cô thấy ngay lập tức, động đậy động đậy làm bụng nàng nhô lên rồi thụp xuống, cuối cùng là đứng im, không còn động tĩnh. Lệ Sa nhìn kĩ lắm, rõ ràng là cái bụng nó đã méo qua bên phải, khác với lúc ban đầu.

"Chồi ôi, nó biết nghe đó mợ Thái Anh ơi. Nó nghe mình nói chuyện về nó xong cái nó xạo, nó thể hiện ta đây liền. Nó chuyển chỗ ngủ làm bụng mợ méo xẹo luôn."

Cô tò mò đưa tay rờ thử, có cảm giác thú vị. Dường như cảm nhận được có người ngoài "xâm phạm nơi cư trú" nên đứa bé đạp cho một phát, cô bất ngờ trợn trắng con mắt.

"Quỷ sứ nhà mày, nuôi tốn cơm. Sáng bữa nào tao cũng đút đồ ăn cho mẹ mày thì mày mới có chất mà lớn, bây giờ trả ơn tao vậy đó hả?"

NÊN DUYÊN [LICHAENG]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ