Chương 6. Nên duyên

1.7K 137 76
                                    

Thời khắc ấy cuối cùng cũng đã đến. Tiếng pháo hoa làm cho không khí hôm nay thật náo nhiệt, người người qua lại tấp nập để chung vui với gia chủ lại càng đếm không xuể. Những đứa trẻ con háo ăn đặc biệt thức sớm để đến xin bánh cưới trông rất nhí nhảnh dễ cưng. Bà Hảo ngoài lo việc bố trí tiệc, trong còn phải lo sửa soạn cho con gái của mình thật xinh đẹp ngay ngày trọng đại như hôm nay thật không dễ dàng.

"Xong chưa con? Bên kia người ta sắp tới rồi đó."

Hôm nay nàng rất ngoan ngoãn, dậy sớm nhất nhà nhưng nói đúng ra là nàng đâu có ngủ. Càng thức lại càng nôn nao mau mau tới sáng để được gặp Lệ Sa, được làm vợ đứa béo dễ cưng kia. Nàng đi qua đi lại, ngó chỗ này, nhìn chỗ kia để mong cái đám cưới này không có bất cứ sai sót nào.

Thái Anh từ sớm đã khoác lên người một chiếc áo nhật bình màu đỏ đẹp lộng lẫy. Các hoa văn rồng và phượng ở trên áo là được nhiều người thợ thêu thủ công suốt ngày đêm mới xong. Hoa văn phụ cũng phong phú hơn rất nhiều. Sử dụng các hình ảnh mang một hàm ý tốt lành, cát tường đến cho gia chủ nên vừa đẹp mắt lại rất có ý nghĩa. Trên đầu nàng đội một cái khăn vành màu xanh, phía sau dùng trâm vàng để cố định. Phần dưới là một cái thường màu trắng dài đến gót chân kết hợp cùng đôi hài thêu hoa lại càng trông xinh xắn, dịu dàng hơn rất nhiều.

"Gần xong rồi dì Hảo. Còn trát miếng phấn lên chỗ này nữa là xong liền."

Người trang điểm cho nàng là một người chị có tay nghề ở trong xóm. Gia đình chị ấy êm ấm, lại được chồng thương yêu nhất mực nên Thái Anh mới nhờ vả coi như đang lấy vía hạnh phúc chứ không gì.

"Mẹ coi con được chưa?"

Sau khi trang điểm xong xuôi, Thái Anh hí hửng chạy đến chỗ mẹ Hảo khoe mẽ xém chút nữa là vấp té ụp mặt xuống đất. Cũng may là bà nhanh tay chứ nếu không công sức trang điểm sớm giờ đi bụi hết là cái chắc. Bà quan sát đứa con gái mình nuôi mười mấy năm trời, vỗ đùi một cái đét rồi mới vui vẻ lên tiếng.

"Ý chèn đất ơi, con ai chớ hổng phải con tui. Sao mà đẹp gái, trắng bóc vậy hở con? Mẹ cho tròn điểm à nghen."

"Đủ làm cho Lệ Sa lé mắt chưa hả mẹ?"

"Dư sức, nó mà thấy con thế nào cũng lọt tròng con mắt ra chứ giỡn. Gà tui nuôi bao nhiêu năm, bữa nay tỉa tót lại coi bộ đem đi đá là ăn sạch tiền người ta à."

Nghe mẹ nói vậy thì nàng rất vui, cứ bụm miệng mà cười mãi. Bữa đó cũng may là chọn nhật bình chứ nếu mặc áo dài thế nào cũng lộ khuyết điểm ra hết cho coi.

"Mà nói nào ngay, cái bảng đề chữ 'Vu Quy' trước cổng rạp nhà mình ai viết mà xấu đau xấu đớn như con giun vậy con? Mẹ nhớ bây viết chữ cũng đẹp lắm mà."

Nàng ngần ngừ im lặng không dám trả lời. Nhỡ mẹ mà biết thì thế nào bà cũng cười chọc quê hai đứa cho thúi mặt luôn. Trong lúc này thì rất may mắn lại có một vị cứu tinh tới.

"Cô ơi, bà ơi. Bên kia người ta tới đầu làng mình rồi đó."

Là con Hẹ nó hớn hở chạy vào, hôm nay nó cũng được mặc một bộ bà ba có màu sáng hơn thường ngày, tóc thắt thành hai cái bím thật nhí nhảnh, môi lúc nào cũng nở nụ cười tươi.

NÊN DUYÊN [LICHAENG]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ