C.954

129 7 0
                                    


Tôi cười với Đinh Nhất: “Anh thấy tối hôm nay Bạch Kiện có gì khác không?”

Đinh Nhất nhìn Bạch Kiện đang lấy đồ ăn giúp Bạch Thu Vũ với vẻ khó hiểu, rồi quay ra nói với tôi: “Hình như... Anh ta đối xử với cô ấy ân cần quá thì phải.”

Tôi vỗ đùi nói: “Đúng như tôi nghĩ! Ngay cả đầu gỗ như anh cũng nhìn ra được, chắc chắn tên này có ý với con gái nhà người ta!”

Chú Lê cười phá lên: “Cảnh sát Bạch là một người đàn ông bình thường, có thích phụ nữ cũng là việc rất bình thường mà, nhìn lại vẻ mặt của hai đứa đi...” Tôi cười gian: “Ai mà chẳng là đàn ông bình thường! Hai bọn cháu đang hâm mộ anh ta đấy có được không? Chú à, chú có hâm mộ không?”

“Biến đi chỗ khác!” Chú Lê bực mình nói.

Đang ăn dở bữa cơm thừa dịp Bạch Thu Vũ đi vệ sinh, tôi quay ra trêu chọc Bạch Kiện: “Sao thế? Thích người ta hả?”

Không ngờ cái mặt lúc nào cũng dày của Bạch Kiện lại đỏ lên, nói: “Đừng nói linh tinh! Để người ta nghe được thì không hay...” Đúng lúc này Bạch Thu Vũ quay lại, nghe thấy nửa câu sau thì cười hỏi: “Để ai nghe được thì không hay?” Lúc này thì mặt Bạch Kiện lại càng đỏ hơn.

Khuya về đến nhà, tôi vừa chơi game vừa hỏi Đinh Nhất: “Không phải chú Lê nói oan hồn trong thanh kiếm rất khó siêu độ hay sao? Ông ấy không phải đắc đạo cao tăng mà tôi thấy Bạch Tử Đình rất dễ được siêu độ là thế nào?”

Đinh Nhất đứng dậy lấy hai chai nước, đặt một chai trước mặt tôi rồi nói: “Bởi vì chúng ta đã tìm được người thân của Bạch Tử Đình, nhưng những oan hồn còn lại thì khác, muốn siêu độ bọn họ thì phải cần rất nhiều thời gian và tinh lực. Sư phụ nói không sai, sở dĩ phải cần đắc đạo cao tăng siêu độ, bởi vì ai mà nguyện ý làm không công chứ!”

Đinh Nhất nói thế thì tôi mới sực hiểu ra, cũng đúng! Muốn siêu độ những oan hồn đó, chắc cũng phải mất ít nhất tám đến mười năm, nhưng người bình thường như chúng tôi thì không làm được, cần phải có người đại từ đại bi, công đức vô lượng mới làm nổi... Thế thì cũng chỉ có những cao tăng không màng danh lợi thôi.

Còn về vụ án của Đường Lượng cũng chỉ đành tuyên bố là tự sát, dù sao có một số việc không thể đưa ra ngoài ánh sáng. Nhưng điều duy nhất đáng ăn mừng là sau khi yêu kiếm nhận chủ, nó đã không còn suy nghĩ muốn đi gây chuyện nữa. Nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn không rõ, thanh yêu kiếm Katana này đã có từ mấy trăm năm, rất nhiều chủ nhân từng giữ nó, nhưng tại sao nó lại coi trọng Đinh Nhất nhà chúng tôi chứ? Còn nữa, thanh kiếm này hại chủ, để nó một mực ở bên cạnh Đinh Nhất chẳng phải là hại anh ta à? Nhưng tôi thấy chú Lê hoàn toàn không lo lắng về điều này, chẳng lẽ chú biết tại sao thanh kiếm này lại nhận Đinh Nhất làm chủ à? Hoặc chú ấy không nói thật toàn bộ về thân thế của Đinh Nhất?

Nghĩ lại ba chúng tôi ở chung với nhau một thời gian cũng không ngắn, mọi người cũng đã biết nhau khá rõ, nhưng chỉ có thân thế của Đinh Nhất là vẫn rất bí ẩn.

Đinh Nhất đã nói chẳng còn nhớ gì về chuyện lúc nhỏ, tôi tin anh ta nói thật, bởi vì tôi tin Đinh Nhất sẽ không lừa mình. Nhưng còn chú Lê thì sao? Chẳng nhẽ chú ấy cũng chẳng biết gì? Hay là biết nhưng không muốn nói? Đinh Nhất thấy tôi cầm điện thoại ngồi ngẩn ra, đồng đội trong trò chơi đang chửi khô cả họng mà tôi vẫn ngồi đơ như tượng, thế là anh ta đấy nhẹ tôi một cái: “Này! Đang nghĩ gì thế? Đồng đội sắp bị cậu hại chết rồi!”

Tôi vội cúi đầu nhìn, lập tức kêu: “Thôi toi!” Sau đó tranh thủ thời gian muốn chiến đấu, nhưng lại phát hiện mình chết mất rồi.

Thật ra tôi biết mặc kệ thân phận anh ta là gì, Đinh Nhất vẫn là Đinh Nhất, quan hệ giữa chúng tôi sẽ không biến thành máu chó giống như trên phim, như là kiểu anh em cùng cha khác mẹ hay kẻ thù giết cha.

Nhưng vốn con người vẫn luôn có bản năng sợ hãi với những thứ mình không biết, vì không biết sẽ không thể khống chế được...

Từ khi ở lại nhà chú Lê, yêu kiếm khiến mọi người cảm thấy an tâm hơn nhiều, người đàn ông mặc đồ kimono Nhật kia không còn đột nhiên xuất hiện hỏi “Anh muốn cái gì?” nữa.

Qua một thời gian, tôi cứ nghĩ nếu Bạch Kiện không theo đuổi được Bạch Thu Vũ, thì chắc chúng tôi sẽ không được gặp lại cô ấy nữa! Vậy mà chỉ mấy ngày sau, Bạch Thu Vũ lại chủ động tìm đến. So với lần đầu gặp mặt, sắc mặt Bạch Thu Vũ hôm nay trông khá hơn nhiều, bởi vì trước đó chúng tôi giúp cô ấy nên không còn cảm giác lạnh lùng như lúc đầu.

Tôi thấy cô ấy tới một mình thì cười hỏi: “Sao cô lại tới một mình, Bạch Kiện đâu?”

Bạch Thu Vũ đỏ mặt trả lời: “Chúng tôi chỉ là bạn bè, mình tôi đến là được rồi, việc gì phải có anh ấy đi cùng chứ!”

Tôi thầm mắng Bạch Kiện ngu ngốc, chắc đầu óc chỉ dùng cho phá án, tôi còn phải sốt ruột thay cho anh ta! Cô gái Bạch Thu Vũ này không tồi, dáng người đẹp, học vấn cũng cao, quan trọng nhất lại là một người con hiếu thảo. Bây giờ có đốt đèn lồng cũng không tìm được cô gái như thế, sao anh ta không biết nắm bắt cơ hội chứ?”

Lúc này chú Lê cười với Bạch Thu Vũ: “Tiểu Bạch à! Hôm nay tới có việc gì thế?”

Bạch Thu Vũ cười: “Hôm nay cháu tới đúng là có chút việc, không phải của cháu mà là công ty của một người chị xảy ra chuyện. Từ lúc quen biết đến giờ, chị ấy vẫn luôn chăm sóc cháu, nên cháu không đành lòng nhìn chị ấy nóng lòng đến phát điên... Tôi hiếu kỳ hỏi: “Vậy chị ấy có chuyện gì mà cô tìm chúng tôi giúp đỡ thế?”

Thể là Bạch Thu Vũ kể một năm một mười hết những việc trong nhà người chị kia... Bà chị này tên là Từ Băng, năm nay hơn bốn mươi tuổi, là một người khá hiền lành trong công ty, bởi vì tính cách tốt nên trong công ty ai cũng quý. Chồng của Từ Băng làm bên công ty dầu mỏ, quanh năm suốt tháng đến khoan giếng dầu ở Tân Cương, bình thường ở nhà không nhiều, cho nên mọi việc trong nhà vẫn luôn do Từ Băng quán xuyến.

Hai vợ chồng có cô con gái học lớp chín, tên là Triệu Nhụy, chuyện xảy ra trên người cô gái nhỏ này... Vì ban ngày công việc bận rộn, nên ban đêm Từ Băng tăng ca là chuyện bình thường, do đó cũng không thể quan tâm chăm sóc con gái cẩn thận. May mà Triệu Nhụy là cô bé hiếu chuyện, cũng biết cha mẹ cố gắng vì gia đình, nên bất kể là trong cuộc sống hay học tập đều không cần hai vợ chồng phải lo lắng nhiều. Nhưng tháng trước, Triệu Nhụy vẫn luôn yên ổn tự dưng nói với Từ Băng là mình muốn chuyển trường. Thế là Từ Băng hỏi con gái vì sao lại muốn chuyển trường?

Người tìm xác [Phần 5]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ