Chương 1960-1961: Cô gái mất đi ánh sáng (17-18)

643 68 16
                                    

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: BeltiousSoulia/Dã Linh


Chương 17 (1960):

Nam nữ chính ấy mà, không phải oan gia không gặp mặt, làm oan gia trước, có trò kẻ thù không đội trời chung mới phát triển càng tốt hơn, sau này phần ghét kia dần dần biến thành thích, tiểu thuyết đều viết như thế mà phim cũng diễn như vậy.

Nói không chừng tương lai khi hai kẻ này ôm nhau ngọt ngào ngồi trong góc, Giang Ngôn Đông nói với Tiêu Linh đầy dịu dàng tình cảm, "Thích em không cần lý do, anh thấy dáng vẻ trộm đồ của em cũng rất đáng yêu. Em thích trộm thì cứ trộm, anh bồi thường cho em. Em muốn trộm nhà nào? Anh mua chỗ đó lại để em trộm nhé."

Hệ thống nghe Đường Quả đọc mấy lời thoại này cho mình nghe thì nguyên cả thống đều thấy bất ổn. Nó quan ngại sâu sắc rằng có sự gia nhập của ký chủ đại đại, hai kẻ này sẽ ngọt ngào như thế ư?

Đường Quả cùng Giang Ngôn Đông đi đến bên ngoài. Dưới ánh đèn sáng choang, mặt nạ của Tiêu Linh đã bị mẹ Trần xé toạc khá thô bạo.

Ngặt nỗi là cô ta đã bị trói thành bánh tét, còn bị nhiều người nhìn như vậy thì nhục nhã không thôi. Nhất là khi Giang Ngôn Đông còn là nam thần giới thể thao điện tử mà cô ta thích nữa, tuy hai người không quen nhưng cô ta cũng cảm thấy rất khó chịu.

Ngược lại mẹ Trần không đánh đập gì, bà đã làm việc ở đây lâu lắm rồi, cũng đã sống hơn nửa đời người. Dù cô ta là một tên trộm, nhưng nếu thật sự đánh cô ta đến xảy ra chuyện thì sẽ chỉ đem đến phiền phức cho cô Tiểu Quả.

Giờ người đã bị bắt lại rồi, chỉ cần đợi người bên cảnh sát đến, họ trình lên vài chứng cứ là được rồi. Lúc này nếu đánh người, động thủ riêng thì không thể chiếm lý.

Nhất là khi nhìn thấy tên trộm còn là một cô gái trẻ thì biểu cảm của mẹ Trần có phần khó coi, nhịn không được buông một câu, "Tuổi nhỏ thế này đã đi làm ăn trộm, người lớn nhà cô không dạy dỗ cô à? Lén vào chỗ ở của dân, lấy trộm đồ vật, mấy việc này có việc nào là không phạm pháp đâu, sau này nếu lại phạm thêm chuyện gì đó nghiêm trọng hơn thì cả đời này cô đều phải ngồi tù."

Lúc bình thường không có việc gì làm, mẹ Trần thích xem tin tức xã hội.

Cộng thêm việc bà còn có một đôi trai gái không kém Đường Quả là bao, mỗi lần nhìn thấy mấy thiếu nữ phạm lỗi, bị giam cả đời thì bà đều nhịn không được mà lẩm bẩm mấy câu. Cứ nhắc đi nhắc lại là mấy đứa nhỏ này đúng là phải nhìn cho kỹ, dạy dỗ đàng hoàng, tuyệt đối đừng để cho chúng nó làm loại chuyện hối hận cả đời này, đừng để cho bản thân hối hận suốt đời. Vậy nên nhìn thấy Tiêu Linh thì bà cũng không kìm lòng được mà nói mấy câu kia.

Tiêu Linh bị dạy bảo một trận, cực kỳ không phục.

Cô ta là gia đình chuyên làm thần trộm, bình thường cũng chẳng làm chuyện xấu gì, chẳng qua là đến lấy vài thứ linh tinh, đáng bị gióng trống khua chiêng như vậy sao?

[DỊCH] (Quyển 7) Xuyên nhanh: Nữ phụ bình tĩnh chút! - Đỗ Liễu LiễuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ