CHƯƠNG 45 + 46

14 1 0
                                    

CHƯƠNG 45: MUỐN CHẾT

Lúc quay lại, Đoàn Lĩnh ngồi quỳ trước bàn thấp trong phòng, đổ hết thuốc bột lẫn thuốc viên vào miệng, uống cạn chén trà nguội.

"Này!" Vũ Độc quát một tiếng, cuống quýt chạy tới, tất cả thuốc độc trên bàn đã bị Đoàn Lĩnh nuốt sạch, y lập tức điểm huyệt Đoàn Lĩnh, nắm đầu Đoàn Lĩnh kéo xuống, đầu gối thúc vào bụng hắn, lại vận công vỗ lưng hắn.

Đoàn Lĩnh há miệng, phun hết cơm tối lẫn thuốc độc, Vũ Độc làm như vậy ba lần, Đoàn Lĩnh nôn hết chẳng còn gì, Vũ Độc giáng cho hắn một bạt tai, giận dữ hét, "Ngươi làm cái quái gì thế!"

Vũ Độc ném Đoàn Lĩnh, xoay người đi tìm thuốc rửa dạ dày cho hắn, Đoàn Lĩnh sờ soạng dưới đất, tìm viên thuốc trong đống nôn mửa, bỏ vào miệng.

Vũ Độc đang tìm thuốc, bất chợt quay lại, thấy Đoàn Lĩnh đang làm gì, lập tức vọt đến như cơn gió, xách cổ áo hắn vả liền mười cái, đánh cho Đoàn Lĩnh mắt nổ đom đóm, ngất xỉu.

Đoàn Lĩnh ngã xuống cạnh bàn, Vũ Độc tìm được thuốc rửa dạ dày, pha vào chén trà, bắt Đoàn Lĩnh nằm ngửa ra, cắm ống sậy vào mũi hắn, đổ thuốc vào.

Trong chốc lát, dạ dày Đoàn Lĩnh đảo lộn như sóng cuộn biển gầm, nôn hết ra, Vũ Độc lôi hắn ném ra sân, Đoàn Lĩnh nằm nghiêng trong sân, co giật. Vũ Độc giận run người, hất ấm nước trên bếp về hướng Đoàn Lĩnh, nước sôi văng đầy người hắn, Đoàn Lĩnh bị bỏng cổ và lưng nhưng không nhúc nhích, chỉ mở to đôi mắt vô hồn nhìn Vũ Độc đứng trong cửa.

Ánh mắt ngập tràn tuyệt vọng, Vũ Độc không hiểu gì cả, tiến đến đá Đoàn Lĩnh, hỏi, "Nghĩ gì đấy?"

Y xách cổ áo Đoàn Lĩnh, lôi hắn dậy, búng tay trước mặt hắn, Đoàn Lĩnh bất động, chỉ giương mắt ngẩn ngơ, Vũ Độc nổi cáu vả Đoàn Lĩnh một bạt tai thật kêu, Đoàn Lĩnh vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.

Hắn mở to mắt, nước mắt lăn dài, đồng tử trong veo phản chiếu gương mặt Vũ Độc.

Vũ Độc chẳng hiểu ra sao, thả hắn xuống, mặc kệ, vào phòng quét dọn bãi nôn của Đoàn Lĩnh, trong đó có cả miếng thịt còn nguyên chưa tiêu hóa, hiển nhiên do bữa tối đói quá ăn không kịp nhai.

Vũ Độc lại nhìn Đoàn Lĩnh, Đoàn Lĩnh vẫn nằm nghiêng trong sân, không cử động, như đã chết.

Vũ Độc cau mày, ném chổi, cũng nằm xuống, nghiêng đầu nhìn hắn, thấy nước mắt Đoàn Lĩnh tuôn không ngừng, rơi xuống đất đọng thành vũng, phản chiếu sông Ngân giữa trời đêm, như một thế giới thu nhỏ.

"Rốt cuộc bị gì vậy?" Vũ Độc nói, "Này!"

Đoàn Lĩnh từ từ nhắm mắt, Vũ Độc không biết tại sao hắn trở nên như vậy, liền bỏ đi quét dọn, đang quét thì bất chợt ngộ ra...

Có lẽ ngay từ đầu hắn đã cố tìm cái chết, nhưng chưa tìm ra cách gì để chết tử tế, nhìn bộ dạng này chắc là cha đã chết nên tự uống thuốc độc nhảy sông tự vẫn, lại bị y cứu, mới đầu hồi phục vẫn còn ý định sống tiếp, đêm nay nghe nói đến thuốc độc, không biết bị cái gì kích thích nên lại nổi hứng tự sát.

Tương Kiến HoanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ