Minho lại nhún vai theo thói quen.
"Chắc là em lại tiếp tục lao đầu vào việc học rồi ngủ vội để sáng hôm sau kịp giờ đến trường?"
Han Jisung bật cười. Anh nói đúng. Nhưng chính vì anh nói đúng nên cậu mới thấy nó đáng cười.
" Tôi dễ đoán quá nhỉ, xin lỗi anh."
Minho lắc đầu, tay lại đẩy lon nước ngọt về phía cậu.
" Em không có dễ đoán tí nào đâu. Đừng hạ thấp bản thân mình thế."
Đến lúc này Jisung mới thấy không khí dễ thở hơn đôi chút. Tất cả cũng nhờ giọng nói đều đều và ánh mắt của anh.
Trong một khoảnh khắc, Han Jisung cảm giác như ánh mắt anh nhìn cậu như muốn thay anh nói bao lời.
Cậu thích ánh mắt của anh, như cách cậu yêu lấy đôi mắt của Know. Dù rằng cả hai người giống nhau như một.
Bất ngờ, Jisung đứng dậy.
"Hay anh dẫn tôi đi dạo một vòng cửa tiệm được không? Cho đỡ chán ấy mà."
Minho gật đầu, cười với cậu.
Lại một lần nữa, Han Jisung cảm thấy yên lòng bởi nụ cười của anh.
*****
Hai người vừa đi mấy vòng quanh tiệm, vừa nói chuyện rôm rả.
Bằng chất giọng đều đều, Minho kể cậu nghe về dự định của bản thân.
"Tôi vẫn sẽ cố gắng tìm cách liên lạc với người thân của mình, em biết mà."
"Thực lòng tôi cũng mong như vậy. Cố lên nhé, Minho." - Jisung nói khẽ.
Đã lâu rồi Han Jisung mới thấy thoải mái thế này, nhất là khi được đi cạnh bên Minho. Chính vì thấy thoải mái nên cậu nói nhiều hơn mọi hôm. Cậu kể về những dự định của bản thân cho anh nghe, cậu còn kể về studio mới thuê của mấy anh em. Anh vẫn như thường lệ im lặng lắng nghe cậu nói, lâu lâu còn gật gù theo cậu.
"Mưa?" - Han Jisung bất ngờ nhìn ra ngoài cửa kính.
Chính xác là ngoài trời bây giờ đang đổ mưa. Những giọt mưa nặng trĩu như muốn đổ rầm xuống mái nhà. Không phải mưa xuân nữa, mà giờ đã là mưa hè.
Hai má cậu phớt hồng, tai anh đỏ ửng, mũi cậu chun lại vì ngại, anh chớp mắt liên tục, hai hàng lông mi rung rinh theo cử động của anh.
Như lần đi dạo dưới cơn mưa xuân hôm nào, cảm giác thoải mái, yên bình khi được đi cạnh anh đối với Han Jisung vẫn vẹn nguyên như lần đầu.
"Chà, lần nào chúng ta gặp nhau cũng đều có mưa." - Minho nhún vai như thói quen.
Han Jisung cười ngượng, cậu không biết phải nói gì tiếp nữa nên đành lặng im. Hai người loay hoay một hồi cũng tìm được một chỗ ngồi nhìn ra được cửa kính, lại ngồi cạnh nhau cùng ngắm mưa.
"Minho này." - Jisung khẽ xích lại gần anh - "Anh có thích mưa không?"
"Tôi không chắc nữa. Mưa có những lúc rất phiền hà, nhất là khi gần đến giờ học mà lại mưa thì chắc chắn tôi sẽ nổi cộc. Nhưng có những lúc mưa lại đến đúng lúc, những lúc đó thì tôi chỉ muốn mưa kéo dài mãi thôi" - Minho cười lớn - "Em thích mưa hả, Jisung?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[minsung] chờ đến mùa gió.
Fanfictionmột câu chuyện về hai mảnh linh hồn dù có thế nào vẫn luôn tìm thấy nhau. inspired by "Xa" ( Chờ Đến Mùa Gió ) bởi Tùng. warning: ooc, có yếu tố kinh dị, tiêu cực. tất cả đều là hư cấu. xin mọi người cân nhắc trước khi đọc, mình cảm ơn ạ.