Chap 25

1.7K 155 8
                                    

Bray nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu vì tiếng động hối hả và dồn dập cứ vang vọng bên tai. Cậu mở mí mắt nặng trĩu chống tay ngồi dậy với vẻ mệt mỏi, con ngươi cậu mở lớn hết cở tỏ vẻ kinh ngạc khi hình ảnh Andree đứng trước mặt mình. Nhìn hắn tùy tụy hơn rất nhiều, cậu có thể thấy được cả sự mệt mỏi, lo lắng và thương xót trên mặt Andree. Nhưng chẳng phải hai ngày nữa hắn mới về hay sao, sao giờ lại ở đây? Hay do cậu còn mê sản chưa tỉnh táo hẳn nên gặp ảo giác?

- Thế Anh?

Andree ngay lập tức lao đến ôm chầm lấy cơ thể nhỏ bé của Bray, cậu nhận thấy người đàn ông này đang run rẩy không ngừng. Ai mà biết được tối hôm qua nhận được cuộc gọi từ Masew bảo rằng cậu bị thương Andree đã sốt sắn ngay lập tức đặt vé máy bay và trở về Sài Gòn ngay trong đêm. Hắn rất sợ, trên suốt quảng đường đi không hề chợp mắt lấy một lần. Vừa về tới nhà liền lao lên phòng cả hai đập vào mắt hắn là thân ảnh báo con của hắn như đấm mình trong vô số vết bầm tím và bông băng trắng xóa.

Tim Andree nhói lên từng hồi, mỗi vết thương mà cậu có y như rằng là một nổi dằn vặt trong hắn. Là do Andree vô dụng không thể bảo vệ được cậu, là do hắn quá vô tâm không chú ý đến cậu nhiều hơn, tất cả là do hắn quá tệ với cậu.

- Bảo, anh xin lỗi.

- Sao Thế Anh lại xin lỗi em? Chuyện này không phải do anh mà.- Bray vòng tay đáp trả lại cái ôm từ Andree, cậu biết hắn nghĩ gì nhưng rõ ràng chuyện này hoàn toàn không liên quan đến hắn, cậu không muốn Andree phải cảm thấy tội lỗi, những chuyện làm hắn bận tâm đã quá nhiều rồi.

- Không đây là lỗi của anh vì đã không thể bảo vệ được cho em.- Giọng Andree như lạc hẳn đi, tim hắn đau, lòng hắn ray rứt không ngui. Phải chi mà hắn quan tâm cậu hơn một chút, chia sẽ với cậu một chút, ở bên cạnh cậu một chút thì có lẽ chuyện này đã không xảy ra rồi.

- Anh đừng lo nữa, em đã không sao rồi.

- Nhưng tại sao em lại không nói cho anh biết? Nếu em nói anh đã nhờ Karik hay ai khác theo bảo vệ em.

- Anh đã rất mệt rồi em không muốn anh phải thêm lo âu. Được rồi chẳng phải bây giờ em đã không sao rồi hay sao đừng lo quá. Ngược lại là anh đấy, em biết những ngày qua anh hao tâm nhiều rồi, nhìn xem đã gày đi không ít đấy. Nằm xuống ngủ một chút đi.

Kéo người đàn ông cao lớn kia xuống, Bray nằm bên cạnh ép người mình lại gần Andree hơn và ôm trọn sự an toàn trong vòng tay của hắn. Bray thật sự rất nhớ Andree, những ngày hắn đi là những ngày trống vắng trong trái tim cậu, chưa bao giờ Bray cảm thấy 1 tuần lại trôi qua lâu đến như thế, tưởng chừng như đã 7 năm không gặp rồi. Có lẽ khi chúng ta đã quá quen thuộc với sự hiện diện của một ai đó bên cạnh mình không rời nửa bước, đến một lúc nào đó lại xa cách thì đều sẽ thấy trống trãi đến lạ. Bray luôn tự tin nói với mình rằng không sao, chỉ 1 tuần thôi mà nhưng chỉ mới 3 ngày đầu thôi nổi nhớ hắn đã tràng ngập tâm trí cậu rồi.

Không chỉ riêng Bray mà Andree cũng cảm thấy như vậy, hắn luôn làm mọi thứ theo thói quen khi ở bên cậu nhưng rồi chợt nhớ ra là Bray không có ở bên mình. Hắn nhớ cậu da diết, nhớ nụ cười của cậu, nhớ giọng nói ngọt ngào của cậu, nhớ những lúc cậu trẻ con nũng nịu hắn, nhớ lúc cậu đanh đá mà cãi tay đôi với hắn. Andree nhớ mọi thứ về cậu, cho dù có call video thì cũng không thể làm ngui ngoai trái tim réo mãi tên ai đó. Hắn thề nếu không phải đống công việc chết tiệt đó níu chân lại thì Andree đã về bên cậu sớm hơn chứ không phải là để đến bây giờ.

[RVss3] [Andree x Bray] Thì yêu thôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ