Bray mang mũ đeo kính đen ngồi trên hàng ghế máy bay chờ đợi chuyến bay của mình cất cánh. Trời bây giờ vẫn còn khá tối, mới 4 giờ sáng cậu lén lút rời khỏi nhà Masew đi đến sân bay, Bray không muốn phải âm thầm rời đi như vậy đâu bởi nếu để những người kia biết kiểu gì họ cũng sẽ lấy lý do sức khỏe ra để mà ngăn cản cậu, nhưng Bray rất muốn giải quyến vấn đề này thật nhanh, cậu còn muốn gặp Andree nữa cho nên khi nào đến nơi gọi thông báo 1 tiếng vẫn là quyết định sáng suốt.
Chuyến bay mất khoản gần 3 tiếng đồng hồ cuối cùng Bray cũng đã hạ cánh tại sân bay Ninoy Aquino - Philippines. Lúc này cũng đã là 7 giờ sáng ở Philippines bước ra khỏi sân bay nhịp sống nơi này thật sự rất nhộn nhịp. Bray đi đến một con xe màu đen đậu sẵn ở ngay cổng chính, một người phụ nữ xuống xe chào đón Bray, chính là người đã cứu cậu đấy để cho dễ nhớ thì cứ gọi cô ấy là Ngọc Linh. Trước khi xuất viện Bray đã chủ động nhờ cô ấy đón cậu tại sân bay, ngày hôm nay cậu phải làm rõ mọi chuyện với mẹ mình mới được.
- Tôi cứ tưởng vài bữa nữa cậu mới sang đây chứ.
- Đi sớm về sớm thôi.- Bray tựa đầu vào kính nhìn ngắm từng khung cảnh vụt qua tầm mắt, cậu cần về thật mau để đối mặt với nổi đau lớn nhất của mình, Andree chờ em nhé chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi.
Chiếc xe lăn bánh trên con đường dài và dừng lại tại một ngôi nhà khá lớn sau hơn 1 tiếng. Bray thít thở sâu cố dằn xuống tâm tình hỗn loạn trong lòng mình, bất chợt cậu cảm thấy lo lắng nếu lỡ mọi chuyện không phải thật như vậy thì sao? Không đâu, cậu tin Andree và cũng tin cả Ngọc Linh, không phải 100% nhưng cậu tin cô ấy không cần thiết phải lừa dối cậu.
- Mẹ, con về rồi.
Bray đi vào nhà nhìn người phụ nữ ngồi thưởng trà trên sofa, nhìn nét mặt bà không có gì gọi là ngạc nhiên khi cậu về đây cả, có lẽ bà đã lường trước được chuyện này từ sớm. Đặt tách trà xuống bàn bà vẫn rất dịu dàng dành cho Bray ánh mắt trìu mến, bao năm không gặp cậu con trai bé nhỏ của bà đã lớn và trưởng thành như thế này rồi nhỉ.
- Đi lâu như vậy mới nhớ tới người mẹ này à? Vừa về chắc mệt rồi mẹ có nhờ người dọn phòng cho con rồi đó.
- Không cần đâu, con về đây là có chuyện muốn nói với mẹ.
- Chuyện gì thì cũng phải từ từ, mau lên phòng đi.
- Mẹ con không muốn dài dòng chúng ta nói rõ ràng mọi chuyện đi.
Thái độ của Bray rất cương quyết, mẹ cậu cũng không miễn cưỡng kéo dài thời gian nữa, cậu muốn thế nào thì bà chiều thế đấy. Bà vắt chéo chân tư thế trông vô cùng nhã nhặn nhìn thẳng vào Bray.
- Được, nói đi.
- Con hỏi mẹ là mẹ bảo Linh đến cản trở con và Andree yêu nhau?
- Phải.
- Là mẹ cho người tông xe con?
- Phải.
- Cũng là mẹ cho người phóng hả nhà con?
- Phải
- Tại sao?
- Con còn hỏi mẹ tại sao? Có biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp không yêu lại đi chọn một thằng đàn ông như vậy, đầu óc con có bình thường không hả Bảo?
BẠN ĐANG ĐỌC
[RVss3] [Andree x Bray] Thì yêu thôi
FanfictionBé ơi anh yêu bé nhìu lắm á, bé có yêu anh không? Dell=) Phũ vậy, nhưng mà kệ anh iu bé là được rồi❤