Chap 32

1.4K 144 18
                                    

Masew thờ thẫn ngây ngốc ra trông chẳng khác gì một cái xác không hồn, anh và Bray quen biết nhau lâu như vậy, làm việc và chơi chung với nhau lâu như vậy, cậu đột ngột ra đi mà không nói một lời nào. Anh rất giận, cực kì tức giận nhưng thay vì bộc phát nó thì thứ tuông trào lại chỉ có thể là những giọt nước mắt. Masew không thích khóc, với anh đàn ông con trai phải mạnh mẽ không thể yếu đuối như con gái được. Vậy mà giờ đây cái ý nghĩ đó lại bị anh vứt ra một xó nào đó mất rồi.

Anh không thích mềm yếu nhưng cũng không thích cách Bray cố gắng chịu đựng mọi chuyện dù đau dù buồn cũng đều giữ riêng cho mình không chia sẻ với ai. Anh không thích cách cậu ôm hết tất cả mọi việc, anh không thích cách cậu ích kỉ bỏ lại những người thân thiết một mình rời đi chẳng lời từ biệt.

Giận không?

Giận!

Ghét không?

Ghét!

Thương không?

...thương.

Masew đương nhiên là thương người anh của mình rồi, thật sự anh cũng không mấy ủng hộ chuyện tình cảm này của Bray và Andree, hắn không cho anh thấy được sự tin tưởng, càng không đáng tin cậy. Nhưng anh không thể thẳng thắn đưa ra ý kiến bởi nhìn Bray vui vẻ ở bên Andree, Masew lại không đành lòng làm cậu buồn bã, chỉ có thể im lặng mà ở bên nhìn cậu đắm mình trong bể tình sâu thâm thẩm.

Tiếng điện thoại vang vọng trong căn nhà vắng lặng, Masew liếc mắt sang tên người gọi đôi tay gầy gò chậm rãi cầm lấy ấn nghe. Anh không lên tiếng chỉ im lặng, đầu dây bên kia thừa biết anh không có ý định mở lời liền chủ động hỏi.

-"Tuấn Anh, anh ổn chứ?"

-.....

-"Anh ơi."

- Không, anh không ổn chút nào Phúc ạ.

Giọng Masew run rẩy cất lên lạc đi hẳn chẳng còn như mọi ngày. Wokeup bên kia đau lòng không thôi, chẳng ai có thể đoán được chuyện này sẽ xảy đến, cũng chẳng ai có chuẩn bị trước cho cú shock quá kinh khủng này cả.

-"Em sang với anh ngay, đợi em nhé."

...

Ngồi trên xe Masew phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ nhìn khung cảnh không ngừng lướt qua. Tựa đầu vào cửa kính Masew nhớ Bray bảo rằng rất thích ngắm sự vật về đêm, nó mang một nổi niềm nào đó không thể lý giải, làm cho tâm trạng con người đang u buồn trở nên dịu hơn, dập tắt đi cơn bão dữ dội trong lòng. Nó thật sự có đúng như Bray nói không sao anh chẳng thấy nhẹ lòng mà thậm chí còn nặng nề hơn trước vậy.

Wokeup đưa anh đến một nơi thoáng mát đủ để nhìn thấy ánh đèn lấp lánh của thành phố nhộn nhịp. Từng cơn gió nhẹ thôi qua da thịt Masew thấy tâm tư mình trở nên bình lặng hơn.

- Anh đỡ hơn rồi chứ?- Wokeup đi vòng ra sau mở cốp xe hơi kéo tay Masew ngồi xuống.

- Ừm, cảm ơn em.

Cánh môi Masew khẽ nâng lên, nổi u uất trong lòng được gió cuốn vơi đi phần nào, nhẹ nhàng và thoải mái. Wokeup nhìn nét mặt anh đã tươi tắn hơn đôi chút cũng nhẹ lòng, cậu không muốn thấy anh đau lòng mà tùy tụy đến nhu vậy, biết là đau là thương nhưng Wokeup vẫn là không nỡ. Người cũng đã ra đi có khóc cũng chỉ khiến cho Bray không thể an lòng lưu luyến.

[RVss3] [Andree x Bray] Thì yêu thôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ