- Anh ơi em ở đây nè, nay chúng ta đi đâu bây giờ?
- Em muốn đi đâu nào Bảo?
- Đi biển đi anh, em thích biển.
- Được, chiều em cả.
Hắn và cậu ngồi cùng nhau tận hưởng làn gió nhẹ nhàng mang theo cả mùi hương của biển, thật bình yên và thoải mái làm sao. Gương mặt cậu nở rộ nụ cười tươi tắn tựa như ánh mặt trời, thanh thoát như ánh trăng sáng chói. Hắn nhớ mãi giây phút ấy, tay trong tay đan xen mười ngón dạo bước trên nền cát mềm. Ôm lấy thân thể nhỏ nhắn vào lòng hắn tựa cằm lên vai cậu cùng nhau đứng dưới đêm trăng lãng mạn và ngọt ngào.
- Thế Anh, nếu một ngày nào đó em rời khỏi thế giới này, anh có buồn không?
- Đừng nói bậy, có anh ở đây anh sẽ không để cho em đi đâu hết.
Hai mắt hắn nhắm nghiềm, bên tai văng vẳng tiếng cười khúc khích của cậu. Vòng tay đặt ở eo lại càng siết chặt hơn, chỉ cần hắn vẫn còn sống thì tuyệt nhiên hắn sẽ không bao giờ để cậu rời xa mình. Hắn yêu cậu rất nhiều, chưa bao giờ nghĩ đến việc một ngày nào đó phải chia cắt khỏi cậu cả, một lần cũng không.
Lựa chọn yêu cậu bất chấp tất cả là một hành động cương quyết nhất của hắn, hắn muốn công khai khẳng định với cả thế giới rằng người con trai bé nhỏ này thuộc về một mình hắn mà thôi. Nhưng hắn vẫn chưa thể làm được, tình yêu nhỏ của hắn chưa sẵn sàng thẳng thắn với mọi người nên hắn cũng đành chiều theo ý cậu.
Cả hai đã luôn vui vẻ khi được ở cạnh nhau cho dù là hẹn hò bên ngoài hay nằm ường trong nhà, đối với cả hai tình yêu không nhất thiết phải thể hiện quá nhiều, không nhất thiết phải chứng minh rằng 'tôi rất yêu bạn đấy, bạn xem', họ chỉ đơn giản là dành thời gian cho nhau, không lãng mạng nhưng rất ngọt ngào.
Hắn khựng người đứng như pho tượng, đối diện lạ cậu, vẫn căn nhà ấy vẫn dưới ánh trăng ấy nhưng sao lại chẳng có chút hạnh phúc nào mà thoáng hương vị bi thương. Gương mặt cậu đượm buồn đau khổ, hắn có thể nhìn thấy được giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt cậu. Hắn muốn đưa tay ôm lấy cậu nhưng chợt phát hiện ra bản thân mình bị những sợi xích trói chặt không thể cử động hỉ có thể bất lực trơ mắt nhìn cậu chìm nghiễm trong lệ tràn.
- Chia tay đi.
3 chữ thốt ra như đày hắn xuống vực thẫm, chia tay? Cậu nhìn hắn đôi mắt vô hồn không cảm xúc gì xoay người rời đi, hình bóng cậu ngày càng xa rời khỏi hắn. Hắn vùng vẫy thạt mạnh, phá tan sợi xích trói buộc lại bị dây gai cản trở bước chân níu hắn lại, hắn không ngừng phản kháng luôn miệng gọi lớn tên cậu nhưng không có hồi đáp nào cả, cậu vẫn đi mãi rồi tiêu tan vào hư không.
Ngay lúc hắn tuyệt vọng nhất cậu thình lình xuất hiện kế bên nhưng thật lạ, hắn mở lớn mắt nhìn gương mặt bị cháy đi phân nửa, cả người cậu bị bỏng đến đáng sợ. Hắn hỏi cậu rất nhiều nhưng cậu vẫn im lặng chỉ chỉa thẳng ánh mắt lạnh nhạt vào hắn. Cánh tay cậu giơ lên cao hướng con dao sắt nhọn lên cao, nhắm ngay tim hắn thẳng thừng mà đâm xuống.
BẠN ĐANG ĐỌC
[RVss3] [Andree x Bray] Thì yêu thôi
FanfictionBé ơi anh yêu bé nhìu lắm á, bé có yêu anh không? Dell=) Phũ vậy, nhưng mà kệ anh iu bé là được rồi❤