Mọi chuyện dần lắng xuống, Bray và Andree trở về với cuộc sống thường ngày, yên bình là tốt nhưng ảm đạm quá lại không hay ho chút nào. Hai người đúng là trở về như trước kia, nhưng trước ở đây không phải là những tháng ngày hạnh phúc bên nhau là còn trước đó nữa, chính xác là trước khi tham gia Rap Việt, khoảng thời gian cậu và hắn chưa yêu nhau.
Chẳng biết là do công việc hay vì gì mà Bray cảm thấy hắn và cậu đang ngày càng xa cách nhau. Cả hai đều là những rapper nổi đình đám, lịch trình gần như kín cả thời gian một ngày, Andree ở nhà thì cậu đi diễn, cậu ở nhà thì hắn lại đi mất chẳng có lúc nào gặp mặt nhau được. Những cuộc gọi tin nhắn cũng giảm đi đáng kể, nếu ngày trước Andree mỗi ngày mỗi gọi thì nay đôi ba ngày mới có 1 cuộc, hay thậm chí mà là 1 tuần cũng không có. Những khi Bray chủ động gọi thì hắn không bắt máy, nhắn tin hỏi thì Andree chỉ trả lời vỏn vẹn một chữ 'bận'.
Thái độ của Andree khiến Bray buồn lòng rất nhiều, hắn luôn thờ ơ, lạnh nhạt trước sự quan tâm của cậu. Tối hôm đó cậu tốn công chuẩn bị cho hắn một bàn ăn thịnh soạn và chờ đợi hắn trở về nhưng kết quả cuối cùng lại chỉ có mỗi mình cậu bên bàn ăn đã ngụi lạnh trong căn nhà to lớn. Chẳng ai biết được ngày hôm đó cậu đã tuổi thân thế nào, khóc nhiều ra sao, tay cậu nắm chật chiếc điện thoại với vô số cuộc gọi đi cùng 1 cái tên nhưng hoàn toàn không có ai bắt máy.
Sáng ngày hôm sau Andree trở về nhà, hắn không thèm liếc mắt đến bàn ăn hay Bray đang nằm ở sofa mà đi thẳng lên phòng. Lát sau hắn bước xuống với phong thái ăn chơi đặt trưng, liếc nhìn cậu vẫn ở sofa xem tivi không màng đến sự hiện diện của hắn.
- Xin lỗi hôm qua anh có việc bận, điện thoại hết pin nên không báo được.
- Ừ.
Bray hờ hững đáp, cậu lúc này và tối hôm qua chính là 2 con người hoàn toàn khác nhau, cậu không cho phép mình tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác, đặt biệt là Andree. Mà thái độ thờ ơ này của cậu thành không khiến cho đôi chân mày hắn nheo lại, hắn khó chịu khi cậu lạnh nhạt như vậy.
- Em làm sao vậy?
- Làm sao?- Bray dời ánh mắt từ tivi sang nhìn gương mặt nhăn nhó của Andree, vẫn thần sắc đó không hề thay đổi một chút biểu cảm nào.
- Em dỗi à? Anh xin lỗi, hôm nay anh ở nhà với em nhé?- Andree dịu giọng ngồi xuống bên cạnh vòng tay muốn ôm lấy Bray nhưng nhanh như cắt bị cậu né ra. Andree chửng lại vài giây nhìn vòng tay trống rỗng lơ lững giữa không trung của mình sau lại nhìn về phía Bray, gương mặt tỏ vẻ không hài lòng rất rõ ràng. Bray không quan tâm đến vũ bão nổi trên mặt hắn, vòng ra sau sofa hướng đến cầu thang bước lên phòng.
- Em không giận dỗi gì cả, anh muốn ở nhà thì cứ ở em phải đi rồi.
- Em đi đâu anh đi cùng em.
- Không cần em đi một mình được.
Bray không muốn đôi có với Andree nữa mà di chuyển bước chân lên trên phòng, hắn cũng nối gót theo sau, hắn muốn làm cho rõ chuyện này. Hắn nhanh tay chặn lại cánh cửa phòng chuẩn bị đóng, bước vào trong. Bray không để tâm đến chỉ tập trung với tủ đồ nhưng vẫn cất lời hỏi hắn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[RVss3] [Andree x Bray] Thì yêu thôi
FanfictionBé ơi anh yêu bé nhìu lắm á, bé có yêu anh không? Dell=) Phũ vậy, nhưng mà kệ anh iu bé là được rồi❤