Bray cảm thấy cơ thể mình nhẹ tênh giống như là đang lơ lững giữa không trung vậy, mọi thứ xung quanh đều trắng xóa. Đây là đâu? Thiên đường à? Hay là địa ngục? Cậu không biết, trong đầu cậu lúc này chỉ còn những ảnh mờ ảo của trận hỏa hoạn đã lấy đi mạng sống nhỉ nhoi của mình. Ngọn lửa ấy nóng rực bao bọc lấy không cho cậu có đường lui, hung bạo mà xong tới. Da thị nóng rát, buồng phổi kêu gào đòi dưỡng khí, hai mắt mờ dần và hoàn toàn bất tỉnh.
Bất giác cánh tay cậu bị một lực kéo mạnh lấy, là Andree. Hắn ôm chầm lấy Bray, áp chặt cậu vào lòng ngực, cậu kinh ngạc không thôi tại sao Andree lại ở đây? Cậu vùng vẫy muốn thoát ra cái ôm mà cậu luôn nhớ mong nhưng Andree dường như không có ý định thả tay ra, hắn không muốn phải buông tay để cậu rời xa mình.
- Bỏ ra!
- Bảo đừng đi, đừng rời xa anh.
Lời nói đau lòng đến cùng cực, lực phản kháng của Bray yếu dần và dừng hẳn lại. Tại sao lại nói ra những lời đó, không muốn cậu rời đi tại sao còn làm tổn thương cậu, cậu không muốn xa nhưng là do tự tay Andree đẩy cậu khỏi cuộc sống của hắn. Tất cả mọi chuyện không phải do cậu chủ động mà do một tay hắn tạo dựng nên. Hắn đẩy cậu đi rồi cũng chính hắn là người bảo cậu hãy ở lại, con tim cậu là đồ chơi à muốn có liền có, muốn vứt liền vức.
- Con mẹ nó anh cút ra Bray này không phải món đồ của anh.
Dứt khoát kháng cự thoát khỏi Andree cậu câm phẫn đánh ánh mắt lên hắn. Andree không nói gì chỉ đơn giản là đứng đấy vẻ mặt buồn bã đối diện. Bray không quen thấy một Andree như lúc này, hắn luôn là một người tự tin, bản lĩnh chứ không yếu đuối hèn nhát như thế này.
- Xin lỗi...
- Anh xin lỗi chuyện gì? Lừa dối tôi? Phản bội lại tình cảm của tôi? Phá nát trái tim tôi rồi anh còn chưa hả dạ sao? Bây giờ tôi chết rồi anh còn bám theo làm gì? Tha cho tôi đi Andree, tôi mệt rồi!
- Bảo đừng như vậy, em còn yêu anh mà phải không?
- Không, tôi không còn yêu anh nữa. Đây chỉ là những ảo ảnh thôi đúng không, biến đi biến hết đi!!!!
Bray ôm lấy đầu mình cậu ngồi gục xuống không muốn nhìn, không muốn nghe, mắt không thấy thì tim sẽ không còn đau nữa. Hai mắt Bray nhất quyết ghì chặt vào nhau, hai tai bị bịt chặt nhưng vẫn có thể nghe thoang thoảng giọng nói của Andree. Rất nhỏ thôi nhưng chung quy là vẫn nghe thấy, nhưng rồi giọng nói ấy nhỏ dần nhỏ dần và cuối cùng là biết mất.
Bray hé mở mắt cậu cứng đờ người khi nhìn thấy Andree tay cầm một con dao nhỏ. Đôi mắt hắn thâm sâu khó lường, cậu không biết hắn định làm gì tiếp theo chỉ thấy hắn giơ nó lên cao rồi mạnh mẽ mà đâm xuống. Hắn dùng con dao đó tự tay đâm vào tim mình, Bray sững sờ nhìn dòng máu đỏ ửng trào ra như thác. Thân người hắn vô lực ngã xuống Bray hoảng hốt lao đến đỡ lấy, đôi tay cậu run rẩy đưa lên vết thương nước mắt không tự chủ mà chảy ra.
- Anh làm gì vậy hả? Điên rồi à??
- Anh..anh có lỗi với em...cho nên..cứ dùng cái mạng này trả cho em...
BẠN ĐANG ĐỌC
[RVss3] [Andree x Bray] Thì yêu thôi
FanfictionBé ơi anh yêu bé nhìu lắm á, bé có yêu anh không? Dell=) Phũ vậy, nhưng mà kệ anh iu bé là được rồi❤