Cô khẽ nâng mắt nhìn qua bàn tay đang đặt ở vai mình rồi hướng mắt lên chủ nhân của bàn tay đó bằng ánh mắt nghi ngờ nhân sinh. Đầu óc Thiên Nhi như muốn nhảy disco:"Con người này sao đẹp trai thế ? Mũi cao, da trắng, môi mỏng thêm quả mắt . Trời ơi! Quả mũ này phải 15 cm cũng ít". Thực ra không phải Thiên Nhi đen tối, mà là hôm qua cô lướt tiktok vô tình thấy bài đăng "con trai mũ càng dài thì...". Ừm có hơi khó nói.
Dẫu không phải là loại con gái mê trai nhưng quả thật nếu đặt cương vị là một con người mang giới tính nữ thì chẳng ai có thể giữ bình tĩnh trước vẻ đẹp này.
Trấn tĩnh lại bản thân cô vội đẩy bàn tay kia ra khỏi vai mình nhưng mãi không được, Thiên Nhi nhìn qua vai mình hơi khó chịu, nhưng vẫn phải lịch sự:
"Bạn ơi, cái tay".
Miệng thì nói thế nhưng cô phải công nhận người này thơm kinh khủng ! Nó không phải là cái mùi nồng nặc của mấy chai nước hoa công nghiệp mà là mùi bạc hà dịu với hương xả vải áo quần ý. Thôi thì cũng không mất gì, còn có vẻ được lợi nữa nên Thiên Nhi chọn cách làm thinh.
Đi cùng ba con người có cái nhan sắc khiến người ta ganh tị này khiến Thiên Nhi bị chú ý nhiều hơn bình thường, không phải là trung tâm của sự chú ý đấy chứ.
Trời ơi, dù là liên đội trưởng nhiều năm quen với việc đối diện với đám đông nhưng chưa bao giờ cô phải đối diện với nhiều ánh mắt kỳ lạ thế này. Không lâu sau, bốn người họ cùng nhau đến phòng giáo viên, tay người con trai ấy vẫn đặt ở trên vai cô gái duy nhất trong hàng, hai bên là hai người khác có gương mặt tuấn tú không kém gì người ở giữa . Họ bước đi cùng nhau như thể là một nhóm bạn thân từ lâu .
Đứng trước cửa phòng giáo viên, Thiên Nhi cuối cùng cũng thoát được khỏi bàn tay kia. Đúng lúc ấy, cô chủ nhiệm đi tới, gương mặt cô khẽ hiện lên vẻ ngạc nhiên khi thấy Thiên Nhi đi cùng ba bạn học sinh mới còn có vẻ thân thiết. Cô định cất tiếng hỏi nhưng nhìn thấy chiếc kẹo mút trên miệng cô bé trước mặt thì gương mặt bỗng đanh lại lên tiếng khẽ trách :"Vào trường không được ăn vặt ! Liên đội trưởng mà thế đấy !".
Thiên Nhi không nói gì cũng không định nói gì , nhưng người con trai bên cạnh cô lại đưa tay lấy chiếc kẹo trong miệng cô rồi đưa lên miệng cậu ta tự nhiên ngậm lấy rồi nhìn cô Hà nói :"Của em ạ".
Hành động của cậu khiến mấy người đứng đó ngơ ra nhưng cũng chẳng ai nói gì. Cô Hà định lên tiếng trách móc nhưng vì cậu là học sinh mới, gia đình có quyền thế lại là học sinh từng đạt giải quốc gia nên lời trong miệng đành nuốt lại .
Thiên Nhi định nhanh lúc này chuồn đi thì bị cô Hà gọi lại :
- Em quen các bạn à ? Vậy thì đưa cô hồ sơ rồi nhân tiện dẫn các bạn đi tham quan trường rồi vào học đưa các bạn về lớp cô với nhé, A1 luôn đấy !
Nói rồi cô Hà đưa tay nhận lấy tập hồ sơ trong tay Thiên Nhi
- Ơ? Em không quen mấy bạn cô ơi".
- Chối làm gì nào giúp cô với nhé!"
Nói rồi cô Hà đẩy Thiên Nhi về ba nam sinh trước mặt. "Đẹp thì đẹp thật, nhưng đi chung có khi lên cfs thành bắt cá 3 tay mất, phải chuồn đã".
Cô xoay người gắng gượng nở ra một nụ cười hết sức công nghiệp rồi lên tiếng :
- Xin chào ! Tôi là Vũ Hoàng Thiên Nhi.
Nam sinh đứng bên trái cất lời :
- Trùng hợp thế anh Khánh nhà ta tên là Võ Hoàng Gia Khánh"
Người tên là Gia Khánh khẽ nói :
"Vô bổ thế". Rồi ngước mặt về phía cô nở một nụ cười nhẹ nói :
- Gia Khánh, người bên trái là Lâm An, người còn lại là Tuấn Anh".
Thiên Nhi nghe vậy cũng gật gù vì cô vốn dĩ cũng ù ù ạc ạc cho có chứ đang nghĩ cách chuồn cho lẹ. Bỗng nhiên một bóng hình quen thuộc lướt qua, "cứu tinh đây rồi" Thiên Nhi thầm cảm ơn trời phật bởi người đó là Nguyễn Vũ - cậu họ kiêm anh em chí cốt của cô. Thấy Vũ đi qua cô vội hét lên, vừa hét vừa vẫy vẫy tay :
"Vũ bên này !".
Nguyễn Vũ nghe thấy tên mình thì quay lại, nhìn thấy Thiên Nhi đứng cùng ba nam sinh khác thì cũng bước tới khẽ giơ tay lên dụi vào đầu cô cười cười nói :"Khá thế quen lần ba anh cơ đấy".
"Câm mồm" Thiên Nhi gắt gỏng phun ra hai chữ rồi nhớ ra gì đấy nên chợt hạ giọng nói:
"Người cậu yêu quý của cháu ơi dẫn ba huynh đài này đi tham quan trường mình với nhé!".
Dù là cậu cháu họ nhưng Vũ và Nhi là bạn thân từ nhỏ nên chẳng bao giờ xưng cậu cháu với nhau cả .
Lúc này đôi mắt Thiên Nhi khẽ chớp chớp mấy cái, Nguyễn Vũ đứng một bên biểu lộ rõ sự chán ghét trên mặt không nhanh không chậm phun ra một chữ :"Đéo".
Thấy thế Thiên Nhi đành ra điều kiện: "Tao viết cho mày bài văn mà gia sư văn mày giao".
Vũ là người có thế mạnh thiên về ngoại ngữ, và nó cực kì dốt văn. Mỗi lần nó phải viết văn là chửi ầm lên, điểm văn chả lúc nào trên 7, thế là mẹ nó mỗi năm thuê cho nó ít nhất là 3 gia sư kèm văn cho nó.
"Chốt !".
Thế là Thiên Nhi nhanh chân chuồn khỏi hiện trường để lại bốn nam sinh nhìn nhau cười . Sau đó Vũ dẫn ba người kia đi tham quan trường, nhan sắc của bốn con người này đi đến đâu như phát ra hào quang đến đấy.Tác giả chưa đủ tuổi để viết .... hơn, xin độc giả đừng hiểu lầm. Chỉ là tình tiết gây cười...
BẠN ĐANG ĐỌC
Hoa Ngày Nắng
RomanceNăm cuối của cấp THCS, chúng tôi gặp nhau. Tôi vô tình trở thành thành viên trong hội học sinh ưu tú của trường. Chúng tôi trải qua khoảng thời gian vui vẻ bên nhau. Cùng nhau đỗ cấp 3, một lần nữa trở thành bạn cùng lớp. Vô tình, tôi lại nảy sinh...