Vũ đột nhiên im bặp, điều này khẳng định cho việc Vũ mặc quần đùi siêu nhân và Thiên Nhi là người có tấm ảnh ấy."Vãi, thật đấy à Nguyễn Anh Vũ". Lâm An vỗ vỗ vào vai của Nguyễn Vũ rồi lắc đầu tỏ vẻ ngán ngẩm.
"Chuyển, chuyển chị bức ảnh mau mau" Tuyết Trinh cười không ngậm được miệng áp sát Thiên Nhi mà nài nỉ xin bức ảnh. Tuấn Anh và Gia Khánh chỉ đứng một bên nhìn cảnh tượng trước mắt mà cười.
"Mày mà gửi cho nó tao nhảy xuống sông Kiến Giang tự tử ngay bây giờ luôn. Vũ Hoàng Thiên Nhi ! Bố xiên mày chết". Mặt Vũ tất nhiên chẳng thể giữ được cái vẻ thoải mãn khi trêu người lúc nayx nữa. Gương mặt điển trai bắt đầu nhăn lại tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Thiên Nhi dơ ngón trỏ tay phải lên quay qua quay lại, đầu ngoảnh sang 1 bên lắc đầu nhìn Vũ :" Chậc chậc... trai đẹp không được nhăn mặt nha cưng".
Vũ :"Cháu chắt gì như mày, con..."
Thiên Nhi:"Con gì cơ ?"
Vũ:" Con BÉ này dễ thương ghê". Vũ rặn ra nụ cười công nghiệp hết sức. Ai mà biết được, Thiên Nhi nó có máu liều trong người cơ mà.
Dơ ngón tay cái lên, nụ cười xinh đẹp hiện lên trên cái gương mặt xinh xắn của Thiên Nhi, cô quay sang khoác tay Tuyết Trinh rồi đi về phía quán nước sát bờ sông. Không quên phát cho Khánh đứng bên cạnh một quả lườm.
"Tao thấy hơi rợn". Khánh nhìn sang Tuấn Anh nói
Nhún vai, đưa hai tay lên Tuấn Anh bĩu môi không đáp lại lời Gia Khánh, quay lại nhìn Nguyễn Vũ. Ra hiệu cho Lâm An đứng bên cạnh kéo Vũ theo rồi 4 người tiếp bước Thiên Nhi và Tuyết Trinh.
Đi về phía trước, Tuyết Trinh hỏi Thiên Nhi :"Mày có ảnh thằng đời ấy thật đấy à ?".
"Có, mà em xoá rồi. Hì hì em doạ nó đấy, siêng tự ái mà hay đi chọc họ". Thiên Nhi cười đáp, dơ ngón tay cái lên Tuyết Trinh cảm thán :"Không học sân khấu điện ảnh hơi phí nha em, diễn đỉnh vãi, tao tưởng mày có thật cơ ".
"Nói bé thôi nó nghe nó giết em chết". Thiên Nhi lấy tay bịt miệng Tuyết Trinh.
Tới chỗ ngồi, Tuyết Trinh chọn một bàn trống rộng rãi, có view nhìn thẳng xuống dòng sông rồi ngồi vào. Khánh, Lâm An, Tuấn Anh và Nguyễn Vũ lúc này cũng đi tới, quả visual của 4 con người này thu hút ánh nhìn của mấy bạn gái ngồi ở mấy bàn xung quanh.
Thiên Nhi chưa chịu tha cho Vũ, dơ tay vẫy vẫy chào :"Cậu cậu qua đây ngồi". Nói rồi kéo ghế bên cạnh cho Nguyễn Vũ.
"Đéo và đéo". Vũ trả lời với giọng đầy cục súc, đã dặn đừng nói cho ai biết mình có quần siêu nhân rồi, bây giờ thì hay rồi. Không ngần ngại, Vũ đẩy thẳng Khánh qua phía Thiên Nhi.
"Trớt sang với nó, tao không chứa 2 đứa mày". Cả lũ được một tràng cười với cái hành động trẻ con kia. Nhìn mặt đoán tính thì ai cũng nghĩ Vũ là người khó gần, lạnh lùng, ai mà biết được nó trẻ trâu như này.
Khánh chỉ vào mặt mình ấm ức :"Tao làm cái gì ơ ?". Nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống cái ghế bên cạnh Thiên Nhi. Mặc kệ Gia Khánh, Vũ gọi chị nhân viên xin menu, rồi quăng thẳng qua hướng Thiên Nhi, giận thì giận nhưng đây là thói quen của Vũ rồi. Đi đâu cũng đưa menu cho Thiên Nhi chọn món đầu tiên.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hoa Ngày Nắng
RomantizmNăm cuối của cấp THCS, chúng tôi gặp nhau. Tôi vô tình trở thành thành viên trong hội học sinh ưu tú của trường. Chúng tôi trải qua khoảng thời gian vui vẻ bên nhau. Cùng nhau đỗ cấp 3, một lần nữa trở thành bạn cùng lớp. Vô tình, tôi lại nảy sinh...