43.Rước dâu

1K 71 10
                                    

Sau bao nhiêu ngày do dự, Ngô Cẩn Ngôn cuối cùng cũng quyết định đến chùa xin lỗi ông ngoại. Nhưng mà cô không cho Tần Lam đi theo mình, tự bản thân gây nghiệt phải tự bản thân chịu tội. Sáng sớm Ngô Cẩn Ngôn mua một ít bánh chay đi vào chùa, sư trụ trì vừa gặp cô đã nói với các chú tiểu ra ngoài quét lá đa, sau đó cả sư trụ trì và Ngô Cẩn Ngôn đều ra sau vườn ngồi trò chuyện, bên cạnh còn có tiếng chuông chùa lắm lúc lại ngân lên.

" Sư trụ trì, thật ra con đến đây muốn thú nhận một chuyện. Con là Ngô Cẩn Ngôn, không phải Chỉ Nhược, đây chỉ là cái tên giả để con tiếp cận với Tần Lam mà thôi " Nếu đã đến đây cô không muốn phải dài dòng, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề là được. 

" Còn tưởng là chuyện gì? Chuyện này đã biết từ lâu rồi " Sư trụ trì uống một tách trà, sau đó lại đưa tay bấm chuỗi hạt. 

Không phải cao nhân đắc đạo vậy chứ? Mới gặp cô có vài lần đã nhận ra cô chính là Ngô Cẩn Ngôn? Nhưng mà nếu sư trụ trì biết cô là Ngô Cẩn Ngôn, vì sao lại dung túng cho cô có cơ hội đến tìm Tần Lam. Hơn nữa việc Tần Lam dọn đến sát nhà cô sống, dám chắc sư trụ trì cũng đã biết, vì sao lại không ngăn cản. 

" Ngày đầu tiên cô đến đây làm công quả, ta đã nghi ngờ cô chính là Ngô Cẩn Ngôn. Sau đó ta lại bắt gặp Tần Lam ôm chầm lấy cô, luôn miệng gọi cô là Ngô Cẩn Ngôn. Mặc dù lúc đó cô hết mực phủ định, nhưng ta tin trực giác của con bé luôn luôn đúng " Thì ra chuyện Ngô Cẩn Ngôn leo rào sang thăm Tần Lam, hết thảy sư trụ trì đều nhìn thấy. 

" Nếu vậy sao ông còn dung túng cho con? " Ngô Cẩn Ngôn cảm thấy hổ thẹn, có một chút không dám ngẩng mặt lên.

" Nghiệt duyên hay nhân duyên đều không phải do con người có thể quyết định, nếu như số phận của cô và Tiểu Lam phải gặp nhau chắc chắc trốn cỡ nào rồi cũng gặp. Chi bằng để cho số phận tự giải quyết, ân hay oán đều tính ở kiếp này " Tần Lam trong suốt hai năm thần trí điên loạn nhưng vẫn gọi tên Ngô Cẩn Ngôn, sư trụ trì biết có muốn ngăn cản cũng ngăn không được. 

Sau đó Cẩn Ngôn cũng biết thêm, chính bởi vì sư trụ trì đã nói lời khuyên can, cho nên Mã Quốc Hào mới có ý bỏ qua cho cô. Cứ nghĩ sẽ bị sư trụ trì mắng một trận, từ mặt rồi đuổi đi, không ngờ lại có thể được đối đãi như khách quý, Ngô Cẩn Ngôn cảm động muốn khóc, nhưng mà sau đó lại rất nhanh bị ngưng tụ nước mắt, biểu cảm hóa đá. 

" Sư trụ trì con đem đến rồi đây " Chú tiểu đưa đến cho sư trụ trì hai thùng nước rỗng bằng gỗ và một cây rìu, có vẻ như có linh cảm không ổn cho lắm. 

----------------------------------

Ngô Cẩn Ngôn đã đi cả ngày hôm nay không thấy về, Tần Lam sốt ruột muốn đến chùa xem thử cô có bị ông ngoại cho người đánh chết hay chưa? Nói ra như vậy cũng thật tội lỗi, dù sao ông ngoại cũng là người xuất gia. Nhưng mà đi lâu quá, nàng thật có chút không yên tâm. 

" Em có nhìn thấy Ngô Cẩn Ngôn đâu không? À, tức là cô gái tên Chỉ Nhược lúc trước hay làm công quả ở chùa? " Tần Lam hỏi chú tiểu liền biết Ngô Cẩn Ngôn đang sau vườn làm công quả, nàng cũng nhanh chóng theo chú tiểu đến đó tìm cô. 

[ Ngôn Lam ] Lên Nhầm Kiệu HoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ