|28| xứng đôi vừa lứa

234 25 2
                                    

Tôi hì hục chạy tới bệnh viện, dừng trước phòng bệnh của bà tôi thở hổn hển.

"Ông, chị! Bà sao rồi ạ?" Tôi nhìn hai người trước mắt.

"Bây giờ thì ổn hơn rồi" Ông đáp.

Tôi nhìn bà đang nằm trong giường bệnh mà suy sụp. Hậu sự việc đó bác cả nhất quyết thúc giục, đưa ông bà về Seoul để có thể cận trọng dưỡng già cho ông bà. Tất nhiên rồi, ông nhất quyết không đồng ý. Ông bảo ở đó xa hoa, ồn ào lắm thị phi xem chừng dễ mắc bệnh hơn dưới này.

Cả hai bên đưa đẩy, người muốn thế này người muốn thế kia nên đến tận khi tôi hoàn thành chương trình học lớp 11, tức là đã sắp kết thúc tháng 12 thì cả hai bên coi như đã thoả thuận xong hiệp ước.

Một mùa Giáng sinh nữa lại đến, không khí của mùa lễ này len lỏi khắp mọi nơi, kể cả trong chiếc xe ô tô của bố tôi. Trên đường trở về Seoul, chiếc radio đời mới liên tục phát những bài hát Giáng sinh vui tươi, dậy lên bầu không khí trẻ trung.

Một quãng đường không ngắn cũng không dài, vừa tới nơi. Mọi người tất bật ra đón ông bà và chị giúp việc. Tôi lật đật bê mấy chiếc vali ở cốp xe xuống rồi kéo vào trong nhà.

Đi mới mấy chốc đã chập chiều, trời một se lạnh rồi đổ tuyết. Những bông tuyết trắng ngần hạ mình bay xuống mắt đất như một sự hy sinh tuyệt đẹp. Tôi cuộn mình trong chiếc chăn để xem bộ phim ưa thích đã bỏ dở một quãng.

"T/b ơi!" Có tiếng gõ cửa phòng, mẹ gọi.

"Dạ" Tôi vục dậy.

"Có thời gian rảnh con đến trường đón em, cùng em về nhà. Minyoung sắp tan học rồi, gặp con chắc nó vui lắm" Mẹ nói, trên người vẫn còn đeo cái tạp dề, chắc mẹ đang nấu ăn.

"Vâng ạ" Tôi gật đầu tỏ ý.

Tôi nhanh như chớp nhảy vọt xuống giường rồi nhìn lại bản thân trong gương. Cũng ổn ra phết đấy chứ! Hôm nay vừa vặn tôi mặc một cái áo len màu sữa rất đẹp, một chiếc quần bò đen dài, tóc cũng vừa lúc tết xương cá hai bên. Rất hiếm khi tôi tết tóc đấy nhé! Nhưng khoan đã! Tôi sửa soạn thế này để làm gì cơ chứ? Có gặp ai ngoài Minyoung đâu.

Tôi mặc lớp áo giữ nhiệt bên ngoài rồi bật chiếc ô màu đỏ lên đi giữa trời tuyết. Đứng ngoài cổng trường học chưa bao lâu thì cũng tan học. Mọi học sinh nô đùa trở về với tâm thế chuẩn bị đón Noel.

Chợt có ai đó đưa ra trước mặt tôi một cái kẹo. Tôi có thể cảm nhận ra đó là ai nhưng ánh mắt vẫn cố hướng lên để xác nhận. Phải rồi! Đó là Han Yujin. Cậu vẫn nhớ loại kẹo tôi thích.

"Cảm ơn" Tôi khẽ cười rồi nhận lấy.

"Đợi Minyoung?" Cậu nhìn tôi.

"Ừm" Tôi gật đầu.

"Minyoung hôm nay ở lại lên kế hoạch hội chợ Giáng sinh. Có lẽ đến tối mới về, Daejung sẽ về cùng cậu ấy"

"Cậu không cùng lên kế hoạch với bọn họ sao?" Tôi bóc vỏ kẹo.

"Không, bởi tớ bỗng dưng cảm nhận được có ai đó sẽ đến" Yujin cười.

"Tuyết rơi lả tả trên tóc cậu rồi, đi chung ô đi" Tôi nhìn cậu, sao bỗng dưng có một cảm giác lạ.

| han yujin x you | Sen rũ trong aoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ