|27| lời cậu nói, tôi chưa nghe thấy

268 44 3
                                    

Vừa ăn bữa tối xong, tôi nhận ngay được điện thoại của Hyungmin. Quên mất, tôi về đến nhà đã lâu mà không gọi cho cậu ấy, có phải vì chuyện này mà tên này định mắng vốn tôi không?

"Có chuyện gì, nói mau, bổn cung đang tổn thương long thể" Tôi mở đầu cuộc gọi bằng giọng điệu cợt nhả.

/ Vậy thì điện hạ đây ngồi cả ngày đợi thư từ hoàng hậu mà chẳng có hồi âm. Hoàng hậu có gì để nói không? / Cả hai đứa kẻ tung người hứng lên tận mây xanh.

/ Bệnh rồi à? / Hyungmin hỏi.

"Vậy là tôi nói suốt từ vừa nãy cậu chẳng lọt được chữ nào hả?"

/ Bệnh là bệnh thế nào? /

"Dầm mưa"

/ Tôi chịu cậu rồi. Ở dưới đây tôi chưa để hạt mưa nào rơi vào cậu mà mới lên chưa đầy ngày đã ốm /

"Điêu toa!!! Hôm trước tại cậu làm hỏng ô thế là tôi dầm mưa về" Tôi bĩu môi mang ý cá chê.

Từ cửa vang lên một tiếng cạch, Yujin bước vào với gương mặt hơi bơ phờ, tay cầm túi thuốc. Cậu bình tĩnh đi đến chỗ tôi, bóc từng viên thuốc một ra khỏi vỉ rồi đưa đến trước mặt tôi.

"Uống thuốc thôi" Dứt câu Yujin lại ho mấy tiếng.

"Cậu uống trước đi" Tôi khẽ đáp.

"Nhiệt độ của cậu đang ngày một tăng lên đó T/b à" Yujin nhìn tôi, ánh mắt hiện lên quá đỗi xinh đẹp.

Tôi lẳng lặng bỏ điện thoại xuống, nhận lấy từ tay Yujin mấy viên thuốc hình thù khác nhau.

" Tạm biệt, nếu tôi còn ngửi được mùi thuốc lá, tôi sẽ giết cậu. Jo Hyungmin" Tôi kết thúc cuộc trò chuyện bằng một lời đe doạ.

Vừa uống viên thuốc xong, Yujin khẽ chống một tay xuống giường để thuận tiện cho việc kiểm tra nhiệt độ cho tôi. Mới đưa tay lên trán, đèn trong phòng bỗng chập chờn rồi tắt hắn. Trong mắt tôi lúc này nhuộm một màu đen, chỉ cửa sổ phòng có ánh sáng của trăng phản phất.

Tôi thôi nhìn cái cửa sổ đối ra bên ngoài, khẽ quay ra nhìn cửa sổ đối ra hành lang. Nhìn mãi không thấy 'người trong truyền thuyết' đâu. Định quay đầu đi thì thấy lớp áo trắng phảng phất đâu đây, còn khuôn miệng đang nhe răng cười nữa. Tôi hoảng hồn hét lên rồi ôm lấy người phía trước.

"Ôi mẹ ơi!!!"

Tôi bình thường trông có vẻ an nhiên thế thôi chứ sợ ma gần chết. Cứ nghĩ tới cảnh con ma nó kéo chân mình, rồi khi mình trốn dưới gầm giường nó cũng cúi xuống rồi nhìn mình cười là đủ khóc rồi.

"Sao thế?" Yujin hơi bất ngờ hỏi.

"M-m-m...a" Tôi nhắm tịt mắt, ôm chặt không rời.

"Nghe nói bệnh viện này xưa là nấm mồ chôn mấy thằng phản động đấy" Giọng ai đó nhẹ nhàng cất lên.

"Hình như chục năm về trước có người tự tử ở đây, đừng bảo về báo oán nhé"

"Aaaa" Tôi khẽ kêu lên, khóc ra đây bây giờ.

Tôi khẽ mở mắt ra nhìn.

"Nếu mở mắt ra sẽ bị hồn siêu phách lạc"

| han yujin x you | Sen rũ trong aoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ