|22| kẹo

295 43 7
                                    

năm mới lại gõ cửa, đừng khóc vì những điều tiêu cực hãy khóc vì những điều hạnh phúc và xứng đáng.
Chắc chắn rồi! Phải có tên mình trong danh sách trúng tuyển!!!
happy new year 🥳

________________________

Tôi mở cửa nhà, đã tối muộn rồi mà căn nhà này vẫn chẳng có người. Tôi mệt mỏi lấy quần áo rồi tiến tới nhà tắm, tắm cho tới khi chay sạch những vết 'bẩn' đã được vấy lên người tôi, vấy lên thanh danh của một cô gái tuổi trăng tròn.

Chiếc điện thoại hết pin từ tối hôm qua nay mới hoạt động lại được. Mở ra đã là bao nhiêu tin nhắn, cuộc điện thoại của Yujin. Tôi trong phút chốc không muốn đối mặt với cậu chỉ trả lời lại vỏn vẹn hai chữ: Tớ ổn.

Nhưng thực chất tớ không ổn đâu Yujin à! Tớ đau lắm!

"Chị! Chị về rồi sao?" Minyoung chầm chầm hỏi tôi, hình như nó biết chuyện rồi.

"Ừ, chị về nhà rồi đây" Tôi cười như thường ngày với nó vậy mà mặt nó méo xệch rồi oà lên khóc như đứa trẻ.

"Chị ơi, chị có sao không? Sao chị không kể cho em nghe" Nó chạy tới ôm tôi.

"Chuyện ổn cả rồi, em không cần phải lo nữa" Tôi vỗ vai an ủi con bé.

Tờ mờ sáng, đồng hồ điểm 5 giờ hơn. Tôi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng với lấy chiếc áo trắng có bảng tên của bản thân rồi mặc vào. Tôi biết mọi chuyện đã ầm ĩ và đi xa hơn rất nhiều, có lẽ trong trường cũng đã rò rỉ đi khắp nơi. Không biết bọn họ đã xào nấu câu chuyện đó thành thứ đồ ăn gì nữa nhưng trước mắt tôi phải tự mình đối diện tất cả bởi chẳng còn lựa chọn nào khác. Hãy cứ mặc kệ những lời đàm tiếu linh tinh và tập trung vào việc học, tôi không thể lơ là được nữa.

Mọi thứ xong xuôi với bữa sáng khéo tay của Minyoung, tôi nhìn vào gương. Một cái băng gâu ở dưới mắt, một cái băng bản to hơn được dán ở má trái, một cái nhỏ hơn ở trên trán. Ừ, chỉ thế thôi cũng đủ đau đến chết đi sống lại rồi. Tôi không được can đảm như nữ chính trong những cuốn tiểu thuyết hay đọc. Tôi là một người hoàn toàn bình thường.

Khoảng khắc tôi khoác balo bước ra khỏi cửa nhà, bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân để đối mặt với thế giới bên ngoài. Cảm giác bản thân thật bản lĩnh nhưng có chút e sợ. Và sự e sợ đó ngày một lớn dần khi hai chị em chúng tôi tới trường. Những ánh mắt săm soi, những câu nói phán xét đoán già đoán non hay cả những câu hỏi xoáy vào tâm can của tôi. Bọn họ có hiểu cho cảm giác của tôi không. Lúc ấy em gái là người có thể cho tôi dựa vào để cảm thấy an toàn nhưng lại không được bao lâu nó lại rời đi vì có việc ở hội học sinh. Tôi ngẩng mặt nhìn mọi người xung quanh, sự bơ vơ chóng vánh bao trùm lấy tôi. Ký ức đen tối hôm đó lại ùa về trong tôi như những cơn sóng vỗ vào bờ. Nhưng cơn sóng này mạnh quá.

"Lee T/b!!!" Một đám người hét tên tôi.

"Hôm nay đến trường rồi à?" Là đám trong đội tuyển cũ nhưng có thêm Ahyoung.

"Có sao không? Để tớ xem cho. Xem xem Choi Minwoo làm gì cậu" Chúng nó cười phá lên, những người xung quanh cũng không bênh vực, trực tiếp đi qua.

| han yujin x you | Sen rũ trong aoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ