Chap 27. Mạng sống thứ hai

2.3K 179 2
                                    

Phuwin nghe xong câu nói ấy hô hấp lập tức biến đổi, đầu óc ong ong tưởng như sắp ngất. Cũng may gã ở bên cạnh vội tắt điện thoại, ôm chặt lấy y, vuốt nhẹ sống lưng y mà an ủi.

- Đừng lo bé nhỏ, Fourth sẽ ổn, sẽ không sao đâu.

- Không phải, Fourth... em phải về Thái, phải về với cậu ấy. Nếu cậu ấy đi em cũng sẽ đi.

Phuwin ôm lấy gã gào khóc, thật sự đang nghĩ đến viễn cảnh Fourth nằm giữa một đống dây nối vào người im lặng vĩnh viễn rời khỏi thế gian nan. Pond tá hoả vội vã dỗ dành, gã hiểu từng lời y nói, và đương nhiên tuyệt đối sẽ không để y làm điều dại dột ấy.

- Ngoan, em không được nói bậy bạ, Fourth sẽ không sao đâu. Phuwin của anh giỏi nghe lời anh ngủ một giấc đến khi tỉnh lại Fourth sẽ ở cạnh em rồi.

- Nói dối... anh... lừa em.

Y ôm chặt lấy gã liên tiếp nói những lời vô nghĩa. Lòng quặn lên mạnh mẽ sau đó như rơi xuống từ hố sâu. Cái gì cũng không cảm nhận được, Phuwin đờ người khóc trong vô thức, lỗ tai lùng bùng chỉ nghe được tiếng gã gọi, trước mắt cũng tối đen đi, cuối cùng chẳng còn biết gì nữa.

Pond tá hoả, nhấc cả người nhỏ bé lên không nói lời thứ hai cũng không lằng nhằng mà lập tức đưa y đến bệnh viện. Cả căn biệt thự chỉ còn Gemini Norawit ngồi đó, hắn hướng mắt nhìn theo bóng dáng tất tả của Pond Naravit. Mà hình như cũng không hẳn là nhìn theo, hắn cứ thế vô định, trong đầu vang lên cái câu nói cuối cùng to và rõ nhất của bác sĩ.

Hắn nắm chặt bàn tay, nghĩ lại những lời mình vừa phát ngôn hắn bất chợt thấy bản thân lại tồi tệ đến thế. Khi mà hắn đang ở đây để liên tục bàn về cái chết của em thì em lại ở trong bệnh viện từng chút dành lại sự sống. Một suy nghĩ thoáng qua, có khi nào em đã nghe thấy lời hắn khi em chỉ là một linh hồn, có lẽ hắn là lý do khiến em từ an toàn lại biến về nguy kịch.

Gemini norawit hối hận, hắn hối hận khi đã nói những lời ấy, nó những giây phút hắn lỡ lời, thâm tâm thực muốn được cùng em sống chết đến tận cuối đời. Chỉ đáng tiếc cái tôi đã đánh mất của hắn trở về, kìm chặt đôi chân hắn, không cho hắn tìm em. Rõ ràng là tim đau đến chết, mắt đỏ ửng nhưng tuyệt đối hắn vẫn ngồi im như pho tượng.

Còn em, Fourth sau khi bị đâm đến ngất em chợt thấy bản thân mình nhẹ bẫng đi, cả người trước đều không thấy đau đớn nhưng tuyệt nhiên lại không nhớ gì cả. Em chỉ thấy được mình đứng giữa một vườn hoa muôn màu tuyệt đẹp, xung quanh có mây có trời, tiếng chim hoà cùng tiếng suối chảy róc rách.

Fourth đứng vô định tại nơi rộng lớn hướng tầm mắt xa hơn nhưng chỉ thấy một khoảng không vô định xa tít tắp. Chớp mắt một cái em lại thấy mình đứng trong căn nhà gạch đỏ kiểu cũ, ở đó có gia đình bốn người hạnh phúc quây quần. Người cha thì ngồi gọt từng que tre cẩn thận làm thành từng bó đũa, người mẹ tẩn tảo nhặt từng hạt thóc hạt gạo trước khi đem chúng ra phơi. Hai đứa trẻ nhỏ một nữ một nam đua nhau chạy nhảy quanh cha mẹ. Thật hạnh phúc làm sao.

Fourth không hiểu, nhìn cảnh ấy mà lòng bồi hồi, cảm xúc dâng lên mãnh liệt, em không nhớ được gì nhưng hình ảnh ấy làm em quen thuộc đến lạ. Lại thêm một cái chớp mắt, hiện tại em vẫn đứng trong ngôi nhà đó nhưng khung cảnh đã khác.

GeminiFourth • Criminal Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ