Vẫn là căn phòng tối om hôm qua chỉ là hôm nay đã có chút ánh sáng ấm áp của nắng ban mai chiếu rọi. Cái ấm áp soi rọi đến em, người con trai thu mình ngồi một góc. Fourth khẽ cựa mình, đồng hồ sinh học của em lại gọi em dậy đúng giờ. Em lờ đờ mở mắt, gương mặt khả ái vẫn còn hơi ướt nước, cái cửa sổ tâm hồn tuyệt đẹp của em sớm đã sưng húp đỏ ửng.
Em khóc rồi ngủ quên luôn ở cái nơi lạnh giá này.
Fourth đưa mắt nhìn xung quanh, vẫn là căn phòng của mình, vẫn là một buổi sáng nhàm chán và vẫn là một Fourth Nattawat luỵ tình.
Dường như đã quen với chuyện này nên em chỉ biết thở dài một hơi, lê cái đôi chân từng bước nặng nhọc lên phòng. Em lục tìm vài thứ có thể mặc sau đó bước vào phòng tắm. Thả mình trong bồn tắm, đợi nước đầy mà em lại mơ hồ suy nghĩ.
Nhớ lại cái ngày trước còn ở với hắn, một ngày phải ăn đủ ba bữa, trưa phải ngủ và tối thì đi ngủ trước mười giờ, chuyện tắm rửa cũng quy định vô cùng nề nếp. Hắn lo cho em từng li từng tí, đến cả cái móng tay móng chân của em như thế nào cũng phải quản lý chặt chẽ vô cùng.
Nhìn lại bản thân bây giờ, ăn uống cũng là cái bánh mì không thì củ khoai cho đủ no là được, ngủ cũng chỉ là tạm bợ, tắm rửa chỉ cần thích là tắm, ngay cả nửa đêm cũng gan dạ gội đầu. Em chính là tuỳ tiện như vậy đấy.
Em cũng tự thấy mình thảm hại đến mức đáng thương. Thân là một đặc phái cấp cao của FBI thường xuyên vào sinh ra tử, gặp bao loại tội phạm xuyên quốc gia nguy hiểm đều không mảy may quan tâm. Nay chỉ vì một cái tên không cha không mẹ mà đem lòng thương đến đau khổ. Ngẫm đến đây em chỉ muốn để thời gian quay trở lại một lần nữa thôi.
Fourth thầm thở dài, vo nhẹ mái tóc của mình rồi chìm sâu xuống đáy bồn tắm đầy nước để toàn bộ làn nước ấm áp bao trọn lấy mình. Em muốn để nước đánh bay đi những suy nghĩ về hắn nhưng càng cố gắng thì tất cả lại như cái thước phim quay chậm chạy ngang bộ não của em.
Giờ em mới thấm được câu nói "Thứ giết chết chúng ta sau cùng là kỉ niệm".
Fourth thấy trái tim bị bóp nghẹt đến khó thở, khả năng điều chỉnh dưới nước cũng biến đi đâu mất. Em vội bật cả người dậy, ra sức đớp từng ngụm không khí. Sơ suất rồi.
Tắm xong, Fourth vừa mở điện thoại đã vừa hay có người gọi đến. Là số của thư kí toà án gọi cho em, chắc hẳn cái đơn tố của em sớm đã được công nhận rồi.
- Fourth nghe đây ạ.
Em lịch sự thông báo với đầu dây bên kia điện thoại. Ai mà có ngờ bên đó lại vang lên tiếng cắn hướng dương rồi cả tiếng ngáy nhỏ nhỏ từ xa vang lại làm em bất giác cau mày.
- Xin chào cậu, tôi đại diện cho toà án tối cao của Bangkok gọi điện cho cậu để thông báo vụ án của cậu đã hết thời hạn truy cứu nên không thể đào lại để tiếp tục điều tra. Mong cậu thông cảm.
- Quá thời hạn? Không phải một vụ án sẽ kéo đến tận mười lăm năm sao?
Em hoang mang hỏi lại nhưng trong đầu đã có sẵn một lý do cho mình. Còn có gì khó sao? Lão già chết tiệt ấy chắc đã cài người vào tận toà án của Bangkok để ngăn mọi thư tố cáo mình. Chắc đó cũng là lý do vì sao mà lão vẫn cứ tồn tại ở cái địa vị ấy không lên cũng chẳng xuống.
BẠN ĐANG ĐỌC
GeminiFourth • Criminal
Fiksi PenggemarGeminiFourth Ver Đã Hoàn. ______ "Chú Norawit ơi, FotFot thích chú Norawit lắm!" "Thích là phải cưới chú đấy nhé." ______ "Chú Norawit, chú Norawit" "Bé nhỏ gọi gì chú?" "Chú đẹp trai làm FotFot ngại thoi~" ______ "Gemini Norawit ngu ngốc, th...