1.

3.2K 249 7
                                    

Cơn co thắt giữa ngực như hồi chuông cảnh báo giục giã Takemichi tỉnh lại.

Hàng mi đen ngước lên để lộ đôi con ngươi xanh ngắt như bầu trời sau cơn mưa, dường như có thể thấu triệt mọi ô uế dơ bẩn trên thế gian.

Đập mạnh vào ngực hòng ngăn cản trái tim đau đớn vì tần suất co thắt cao, Hanagaki Takemichi thở hắt ra, mở nắp chiếc điện thoại lỗi thời nhìn chằm chằm vào màn hình.

Hiện tại là ngày mùng 6/7/2004.

Khoan, 2004?

Takemichi nhíu mày, nghiến chặt răng.

Sớm hơn một năm so với dự kiện, và chắc chắn đây không phải là một thông tin tốt đối với cậu.

Lần quay ngược thời gian này là lần cuối cùng, những lần trước vì lạm dụng dị năng, cậu đã bị 'quy tắc thế giới' chú ý và giám sát, cứ nhớ tới bản thể khủng khiếp ấy là Takemichi chỉ cảm thấy rùng mình.

Gạt bỏ mớ suy nghĩ rối loạn trong đầu, có một điều đáng lo ngại cậu phải xử lí trước tiên.

Có lẽ vì năng lực nghiệp vụ không cao, cậu đã khiến các dòng thời gian lúc trước trở nên rối tung. Vậy nên trong dòng thời gian này, cậu đã bị 'quy tắc' nguyền rủa, trở thành một bé đáng thương mắc bệnh hiểm nghèo, bệnh tim.

"Chết tiệt thật..."

Vò mái tóc khô cứng xác xơ vì lạm dụng chất nhuộm, Takemichi lê thân thể mệt mỏi vào nhà tắm, giơ tay thích ứng nhiệt độ rồi mới trầm mình trong dòng nước ấm từ vòi hoa sen.

Đầu óc minh mẫn, cậu bắt đầu nghĩ về các kế hoạch và dự định tương lai.

...

"Xin cảm ơn quý khách, quý khách đi thong thả."

Giọng điệu đều đều của chị dược sĩ chỉ khiến Takemichi thêm chán nản. Một tay cầm túi nilon đựng ba lọ thuốc trợ tim, một tay vừa bấm ra một dãy số trên điện thoại, chuẩn bị gọi đi.

Khi ngón tay cậu chỉ cách nút bấm một xíu nữa, chợt thấy hai bóng người nghênh ngang từ đằng xa lại gần. Bóng hình quen thuộc khiến trái tim bệnh tật loạn nhịp, không sao kiểm soát được.

Takemichi khẽ gọi:

"Baji-san, cộng sự..."

Sao họ lại ở đây?

Việc khiến Takemichi trở về sớm hơn một năm chẳng khác nào là một đả kích đối với cậu. 'Quy tắc' đang nhìn chằm chằm, và cậu thì không thể lộ ra bất cứ một sơ hở nào để nó nắm thóp.

Chà sát bàn tay đã đẫm mồ hôi vào quần đùi, Takemichi hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, tự nhiên đi lướt qua Baji và Chifuyu.

Những người đã từng rất thân quen, nay đi trên đường lại lướt qua nhau như người lạ.

Sau khi chắc chắn hai người họ đã đi xa, Takemichi ấn gọi dãy số trên màn hình điện thoại.

"Ông nội, là cháu Takemichi đây."

"Vâng, ba mẹ đã an bài thỏa đáng, mẹ sẽ toàn quyền chăm sóc cháu cho đến năm 18 tuổi."

[TR/alltake] morningNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ