8.

1K 172 3
                                    

11/8.

Trời tối, Kojiro khoác bừa một cái áo lững thững bước đi dọc con đường tối.

Bị nhất phiên đội đánh bại, giờ hắn chẳng là cái gì cả trong bang Yotsuya Kaidan. Đám ô hợp đó chỉ suy tôn kẻ mạnh, giờ hắn bị đánh bại nên cái kết bị bọn nó quay lưng cũng là điều dễ hiểu.

Hơn một tháng nay đúng là địa ngục.

Kojiro vừa bước đi vừa thở hắt ra. Thứ chống đỡ tinh thần cô đơn của hắn lại là người yếu ớt mà quá khứ hắn vẫn luôn khinh thường và ghét bỏ, là sự tồn tại mà lúc trước chỉ cần gặp là hắn sẽ bóp chết...

——Hanagaki Takemichi.

Một tên bình thường đến chẳng thể bình thường hơn.

Quãng thời gian giao tiếp trên mạng gần một tháng qua vô tình kéo gần khoảng cách giữa hai người. Lúc đầu duy trì liên lạc với tên tóc vàng chỉ đơn giản là tò mò tên này tiếp cận mình với mục đích gì, nhưng thời gian về lâu về dài đã vả cho hắn một cái tát. Mọi thứ hắn tưởng như một sự cố tình có sắp xếp hóa ra chỉ là một sự trùng hợp.

... Đến cả chuyện người kia biết hắn là bất lương máu mặt cũng do nghe lỏm được mấy tên con trai cùng lớp nói chuyện. Mà hắn thì mới biết tên của tên tóc vàng một tuần trước.

Nghĩ đến đây, Kojiro kiềm nén cơn ngại ngùng vì đã nghĩ xấu về đối phương. Hơn một tháng qua nói chuyện, tuy hắn không coi đối phương như bạn bè quá thân thiết giống Ryusei, nhưng cũng có thể xem là bạn qua mạng thường hay tán chuyện nói phét với nhau.

Đang đi, chợt hắn dừng bước chân. Trước mắt là tên hôm nay hẹn hắn ra ngoài đi chơi, trong một dịp hội chết tiệt mà chắc chắn hắn của quá khứ sẽ khịt mũi khinh thường không bao giờ ghé tới.

"Kojiro!"

Takemichi vẫy tay hứng khởi.

Kojiro khựng lại, rồi đút hai tay vào túi quần chậm chạp rề rà đi tới. Hắn chần chừ nói:

"Mày đến lâu chưa?"

Mở đầu câu chuyện bằng một câu hỏi nhạt toẹt, Kojiro chợt có xúc động muốn đập đầu mình vào thân cây bên cạnh.

Takemichi cười:

"Không, tao vừa đến thôi. Nào chúng ta đi, lễ hội Musashi đã bắt đầu rồi!"

Takemichi chạy chậm đến bên cạnh Kojiro nắm tay hắn kéo đi. Kojiro rùng mình, kiềm nén ý muốn gạt phăng tay người bên cạnh ra.

Dù sao cũng xem như bạn qua mạng, dù không phải bạn thân nhưng cũng có từ bạn, tốt nhất vẫn nên giữ thể diện cho người ta.

Tự nói với mình như vậy, Kojiro thả long cơ thể căng cứng, tùy ý Takemichi kéo mình đi chơi lễ hội Musashi.

Lễ hội náo nhiệt vô cùng, người qua kẻ lại tấp nập, nhiều gian hàng đầy màu sắc sặc sỡ.

Kojiro nhìn qua người bên cạnh đang nắm tay mình, tên tóc vàng hôm nay mặc một bộ yukata sáng màu, đi đôi guốc gỗ, khắp người tràn ngập thanh xuân phơi phới phù hợp với lứa tuổi. Đi cạnh một kẻ u ám bất lương như hắn đúng là chẳng hợp chút nào.

[TR/alltake] morningNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ