Chương 22

825 40 2
                                    

Không biết qua bao lâu cậu và hắn cũng nằm lên giường đi ngủ. Cả hai đều nhắm mắt lại nhưng ai cũng đều biết trong lòng đối phương có nhiều điều cần nói nhưng ai cũng giữ lấy cho nặng lòng mình. Dưới ánh đèn ngủ ảm đạm của đêm hôm đó, cậu mở mắt ra nhìn người đàn ông trước mắt. Vẫn là người đàn ông tuyệt sắc đó nhưng đã vì áp lực cuộc sống mà hai gò má gầy hóp lại. Anh ta cũng không còn chú trọng bản thân vẻ bề ngoài của mình nhiều như lúc bên cậu nữa. Mà thay vào đó bộ râu rậm rạp cứ theo thời gian mà mọc dài lên. Cậu nhận ra một điều mà bản thân không thể chối cãi được

Dunk nhìn thẳng vào người đàn ông đang nằm bên cạnh mình. Tại sao anh ta lại thay đổi quá nhiều như vậy? Người mà cậu đã từng yêu sâu đậm vậy mà giờ đây lại mang đến cho bản thân toàn là nước mắt. Cái cảm giác bất lực đến đau lòng khi không thể bày tỏ những gì bản thân mong muốn khiến cậu rơi vào khoảng lặng cùng đứa bé trong mình.....
Ngay sáng ngày hôm sau, Joong tập hợp tất cả người làm trong nhà, thậm chí cả quản gia cũng phải kinh ngạc trước sự sát khí đầy nghiêm túc này. Hắn ra lệnh cho bà quản gia bỏ hết thuốc của Dunk ra khỏi phòng cậu không bao giờ để được lặp lại chuyện nỳ thêm bất kì lần nào nữa. Lần này là do may mắn thoát chết không biết lần sau những viên thuốc đó còn làm gì đến Dunk nữa. Tất cả mọi vật sắc nhọn trong nhà thậm chí là đó chỉ là một con dao gọt trái cây nhỏ cũng không được để Dunk nhìn thấy. Hạn chế tất cả những thứ có thể làm cậu bị thương bởi người mà đã không thiết tha sống thì không biết họ sẽ làm những gì làm hại chính bản thân mình.
Hệ thống camera trong nhà được túc trực trặt trẽ hơn luôn có người giám sát tất cả mọi hành động của cậu. Dù Dunk luôn cảm thấy không thoả mái nếu không muốn nói là rất khó chịu với hành động kiểm soát không biết điểm dừng đónh nhưng không ai có thể làm trái đi ý của hắn và luôn có vệ sĩ đứng túc trực ngoài phòng cậu không một chút sơ hở. Và một điều quan trọng nếu không làm vậy chẳng ai có thể dám đảm bảo cậu sẽ không làm điều gì tồi tệ hơn thế.....

5 tháng sau

Joong từ ngày lên nhận chức. Hắn cũng đã phát huy toàn bộ công lực của mình. Đúng như lời tuyên bố của luật sư trong buổi họp báo ngày hôm đó, tuổi trẻ thì tài cao, thời gian sẽ trả lời cho tất cả. Hắn đã chứng minh cho những ai còn nghi ngờ năng lực lãnh đạo của mình bằng việc thu mua toàn bộ cổ phiếu nhiều khu phước hợp làm ăn của giới tài phiệt về cho công ty. Tỉ lệ cổ phiếu công ty ngày càng tăng cao. Toàn bộ cổ đông lớn nhỏ tranh nhau từng miếng mồi ngon về tay mình, nhân viên cổ đông từ lớn đến nhỏ từ tôn trọng đến ganh ghét thì cũng phải công nhận về tài lãnh đạo có tổ chức của hắn. Trên thương trường ai cũng phải công nhận năng lực của vị chủ tịch này. Ở độ tuổi hiện tại, hắn là người thành công nhất khó ai có thể vượt mặt, tiếng tăm lừng lẫy bốn phương giới tài phiệt nào cũng muốn một lần có cơ hội hợp tác với hắn.

Tính đến thời điểm hiện tại con của họ cũng được tám tháng chỉ còn một tháng nữa là đứa bé ấy sẽ chào đời. Suốt mấy tháng trời ròng rã, cứ uống thuốc rồi tại tẩm bổ hết món này đến thứ khác tình trạng sức khoẻ của Dunk cũng tiến triển nhiều hơn. Cậu không còn vô cảm như trước nữa thay vào đó chịu ăn uống hơn....
Cả hai cứ sống với nhau như vậy mỗi người một nhiệm vụ riêng của mình nhưng cuối ngày cũng ngồi ăn với nhau được bữa cơm. Hắn cũng đưa cậu đi khám thai định kì, ra ngoài nhiều hơn tiếp xúc với thế giới bên ngoài khiến sức khoẻ cậu cũng cải thiện hơn đáng kể.

Dream [JoongDunk] ficNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ