Chap 11: Em có nên tiếp tục?

1.8K 181 13
                                    

Sau bữa ăn, là thời gian nghỉ ngơi của các chị đẹp, lui về nhà chung và chuẩn bị nghỉ ngơi sau một ngày luyện tập mệt mỏi. Lan Ngọc vẫn chưa buông được bầu tâm sự nên đã xin phép quản lí rẽ ngả riêng. Tản bộ thong thả trên nền gạch ngay ngắn ngoài công viên. Hiu hiu mát mẻ của gió trời thành phố, yên ả lặng thinh của bờ hồ ban tối.

Tâm trạng chập chùng suy tư ngắm nhìn cảnh vật như đang đắn đo điều gì?

"Chị Ngọc...?" Tiếng người gọi ới từ xa như thể đã đi tìm em rất lâu

"Diệu Nhi?" Em không ngờ cô nàng này lại ở đây. Cứ ngơ ngác tự hỏi

"Em biết chị ở đây mà hì" Cô nàng chạy gần đến em xoa xoa ngực ổn định nhịp thở.

"Sao em vẫn chưa về nữa?" Tròn mắt nghi hoặc nhìn Diệu Nhi

"Em tò mò và cũng nghĩ chị cần có người tâm sự" Nhún vai chậm dãi đến cạnh Lan Ngọc ngắm nhìn phong cảnh bờ hồ ban đêm. Vẫn luôn là cô nhóc hiếu kì biết quan tâm.

"Lúc nãy em hỏi chị, chị cũng lơ đi có trả lời câu hỏi của em đâu. Em nghĩ dáng vẻ ấy của chị cực kì khó thấy trước đây." Tiếp tục ngỏ lời khi thấy Ngọc im lặng. Diệu Nhi luôn là cô nàng chủ động dễ thương khó thấy.

"Lộ liễu lắm sao?" Ngẫm nghĩ ngập ngừng một khoảng thời gian ngắn ngủi.

"Che giấu cũng giỏi nhưng để ý quan sát sẽ thấy....Thật sự đã thương nhớ rồi hay sao?"

"Phải đã thương nhớ rất lâu rồi. Nhưng biết rằng sẽ không có được" Ngọc buông lời ủy khuất cùng hơi thở nặng trĩu. Ánh mắt u sầu buông bỏ lớp mặt nạ lỏng lẻo mà em cố đeo bằng được.

"Tại sao lại không thể có được?" Khó hiểu quay sang nhìn Ngọc chờ câu trả lời. Con người sâu sắc khó đoán như em, thật gây tò mò cho đối phương. Để phán đoán được tình cảm ẩn dấu kia thật quá khó, có lẽ là do tình cảm đơn phương của Lan Ngọc trong một vài giây phút đã vô ý lộ đuôi sau từng ấy năm.

"Có lẽ chị ấy đã có người bên cạnh. Em thấy đấy có lẽ người ấy cũng đang đợi một lời tỏ tình của người khác" Cười nhạt nhìn xa xăm buông lời tâm sự. Không phải không nhìn thấy mà là không dám nhắc đến. Tình đầu ý hợp đến không có một vết nhơ, chứng kiến mà xé tan nỗi lòng.

"Mới chỉ là có lẽ? Đó là do chị nghĩ và nhìn nhận, nó chưa phải lời khẳng định của chị Trang. Nếu chỉ cần chị buông bỏ sợi dây cuối cùng thì tự khắc mọi thứ gây dựng từ trước sẽ đổ sông đổ biển. Không có một chút luyến tiếc hay sao?"

Luyến tiếc sao? Câu trả lời sẽ là gì đây? Em không luyến tiếc khoảng thời gian mình bỏ ra nhưng lại tiếc nuối khoảng khắc ngắn ngủi cùng chị. Tiếc nụ cười ngọt ngào, ánh mắt dịu dàng, giọng nói trong vắt, hay những cái bũi môi hờ dỗi. Có tiếc nhưng lại tự ti về bản thân vô cùng. Thấy người bên chị quá hoàn hảo lại trở lên lưỡng lự. Liệu chị cười với người ấy có phải nắng hạ đã vương trên khóe môi hồng của chị không?

"Nếu chị cứ tự ti về mình thì chẳng khác nào lấy đá đập vào chân mình cả. Kể cả ngay từ đầu chị ấy nhất kiến khuynh tâm với chị, nhưng chị vẫn khép mình né tránh thì kết quả sau này vẫn là chị cô đơn." Lời nói văng vẳng ghi nhớ đến khắt khe trong lòng người nghe. Diệu Nhi thấu hiểu trầm ngâm khuyên giải

Ánh Sáng Của Mặt Trời - [TrangNgọc]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ