Thùy Trang giúp Lan Ngọc chọn nhẫn xong, Diệp Anh chở nàng đi đến cửa hàng thời trang.
Trên đường đi, Diệp Anh thấy nàng cứ suy nghĩ rồi cười mỉm một mình. Khoé môi Diệp Anh rung động, cô quay sang hỏi: "Trang, có chuyện gì chị vui như vậy?"
Thùy Trang nhe răng cười với Diệp Anh, nàng giải thích một loạt: "Tất nhiên phải vui rồi, Tú Quỳnh sắp được Lan Ngọc cầu hôn. Em ấy sẽ bất ngờ lắm cho xem, không biết Lan Ngọc có mở party hay không."
Diệp Anh không trực tiếp nhìn Thùy Trang nữa, cô tập trung lái xe, âm thầm nhìn nàng qua gương chiếu hậu. Tâm tình Diệp Anh xao động, cô tiếp tục hỏi.
"Chị vui lắm sao?"
"Dạ." Thùy Trang gật gật đầu.
"Người được cầu hôn không phải chị mà?"
Thùy Trang lắc đầu, quay người sang hẳn Diệp Anh nói: "Đâu nhất thiết chị được cầu hôn thì mới vui đâu, người chị em của chị như vậy không phải quá may mắn khi gặp được Lan Ngọc sao. Nếu như em ấy được Lan Ngọc cầu hôn thì thật sự là tin vui."
"Vậy theo chị, thì Tú Quỳnh may mắn khi gặp được Lan Ngọc, còn chị thì không may mắn khi gặp được em sao?"
Biểu tình Diệp Anh không vui, càng đào sâu bản thân càng không vui. Thì ra nàng luôn có suy nghĩ như vậy.
Diệp Anh không nhìn nàng, mắt luôn nhìn về phía trước, Thùy Trang nhìn thấy sắc mặt Diệp Anh không vui, vì lời nói của Diệp Anh ban đầu có chút nhất thời ngơ ngác, sau đó đã lập tức hiểu được.
Thùy Trang bắt đầu có động thái, nàng cởi dây an toàn ra chồm người qua phía Diệp Anh.
"Chị làm gì vậy? Thắt dây an toàn vào."
Diệp Anh hơi giật mình kinh hô, song bàn tay của Thùy Trang đặt trên đùi cô yên vị, Diệp Anh nuốt khan không dám nhìn xuống, tim đập mạnh.
"Em ghen sao?" Thùy Trang hỏi, nàng thừa biết nhưng cố tình hỏi.
"Em-" Diệp Anh nghẹn lời, ngón tay Thùy Trang khẽ miết lên trên đùi cô. Nàng muốn ép chết cô hả? Diệp Anh giọng vẫn lãnh đạm lảng tránh: "Đừng quậy nữa, về chỗ ngồi-"
"Không muốn." Vẻ mặt Thùy Trang nhìn cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đôi con ngươi nàng trong veo, gợi cảm kề sát vào Diệp Anh. Đâu ra cái biểu cảm này nữa đây? Diệp Anh nhất thời chưa kịp thích ứng tra hỏi: "Ai dạy chị dùng biểu cảm đó với em?"
"Nguyễn tổng đã dạy chị." Diệp Anh cảm thấy nóng bức, cô đưa tay nới lỏng caravat nhưng vẫn không nhìn đến Thùy Trang. "Vẫn giận chị sao?"
Diệp Anh không mang theo biểu cảm nào, lạnh nhạt không trả lời. Nàng cho rằng cô không tốt chứ gì? Cô đã hiểu rồi.
Tay đang cầm lái nắm chặt đến nổi cả đường gân, Thùy Trang nhìn thấy, khẽ nhoẻn miệng cười. Bộ dạng khi ghen của Diệp Anh là như vậy sao?
Thùy Trang không nghĩ thêm, tay nàng bắt lấy cổ tay Diệp Anh đang cầm lái. Cô kinh ngạc quay sang nhìn, Thùy Trang thản nhiên cầm lấy tay Diệp Anh đặt lên đùi mình.
"Chị-" Diệp Anh vốn đang tức giận, lại bị tập kích bất ngờ thậm chí muốn rút tay lại nhưng Thùy Trang lại giữ tay cô xuống đùi mình, tay cầm tay Diệp Anh di chuyển đẩy gấu váy cao lên một chút để tiếp xúc thân mật da thịt. Nàng không để Diệp Anh nói tiếp, bản thân tựa lưng vào ghế, bình thản nói: "Chị không có thắt dây an toàn đâu, em phải giữ chị lại. Nếu không chị bị văng khỏi xe, chị không biết gì đâu nha."