Ngồi ngoài quán ăn giản dị, Thùy Trang vừa ăn nhưng không ngừng suy nghĩ. Nàng nói như vậy có gì quá to tát đâu mà sao Diệp Anh phản ứng ghê vậy, Thùy Trang không hiểu. Cô đã bỏ về phòng ngay khi nàng nói ra câu đó, thật sự anh Lê Minh nói đúng sao?
Thùy Trang suy nghĩ đến mặt khó coi, mấy người ngồi chung bàn nhìn nàng khó hiểu. Tú Quỳnh ngồi bên cạnh huýt vai nàng một cái, Thùy Trang giật mình ngẩng lên.
"Chị sao vậy?"
"Không sao." Thùy Trang lắc đầu.
"Em và Diệp Anh gặp nhau rồi không có chuyện gì chứ?" Quốc Đạt hảo tâm gắp thịt bỏ vào chén cho nàng.
"Em cảm ơn." Thùy Trang ỉu xìu, trong lòng của nàng đau quá đi, tại sao Diệp Anh lúc đó lại có biểu cảm khốn khổ như vậy chứ. "Bây giờ em biết được một chuyện rồi."
"Chuyện gì vậy?" Tú Quỳnh nghiêng đầu lập tức hỏi.
Thùy Trang thở khẽ một tiếng, nhìn xung quanh mấy cắp mắt đang tò mò nhìn mình, đành phải nói ra.
"Cô chủ, chỉ xem em là người hầu thôi."
Bao nhiêu ánh mắt mong chờ, liền vì câu nói của nàng mà trở nên không hài lòng.
"Sao lại như vậy được chứ?" Minh Kha bức xúc.
"Không phải cậu ta rất ghét người khác gọi em như vậy sao? Trước kia cậu ta cũng không thích bọn anh lại gần em, cái gì cũng từng chút chăm sóc cho em sao?" Hoàng Khải nghiêng đầu qua có chút không hài lòng hỏi nàng.
"Nhưng mà chính miệng cô chủ gọi em như vậy mà."
Tú Quỳnh vỗ nhẹ vai nàng an ủi: "Chuyện của em cũng không khá hơn đâu."
"Em có chuyện gì?"
"Lan Ngọc đó, dám nói không có người trong lòng. Bọn em đã không nói chuyện với nhau mấy ngày rồi." Tú Quỳnh tức giận muốn phun ba lít máu.
"Nhưng mà tại sao em lại tức giận? Không lẽ em thích Lan Ngọc sao?" Thùy Trang ngạc nhiên che miệng. Nàng vừa cảm giác câu hỏi của nàng sao sao đó.
"Quá đỉnh luôn, vậy em nói với Ngọc chưa?" Hoàng Khải hí hửng.
"Vẫn chưa, như vậy thà không nói còn hơn." Tú Quỳnh bĩu môi.
Thùy Trang khổ sở hơn khi nghĩ đến điều này, nàng vừa chợt nhớ ra: "Còn một tuần nữa là đến sinh nhật cô chủ rồi, em không biết phải làm sao nữa. Cô chủ không yêu thích em..."
Quốc Đạt cười buồn, tay dịu dàng vuốt đầu nàng một cái.
Nàng buồn đến sắp sinh bệnh, nàng suy nghĩ nên mua quà sinh nhật gì cho Diệp Anh là hợp lí. Mấy ngày nay Diệp Anh gặp nàng cũng không nói chuyện gì luôn, hoàn toàn lơ nàng. Thật ra câu nói đó có ý nghĩa gì vậy chứ?