Buổi trưa đó, người làm lên gọi Thùy Trang xuống ăn cơm. Nàng có nói rằng không muốn ăn, nhưng một lúc sau Gia Hương đã lên đến.
"Con gái, xuống ăn cơm thôi."
Thùy Trang rã rời trên giường ngồi dậy, nàng bất đắc dĩ mới cùng bà ấy xuống ăn cơm. Thùy Trang không nghĩ rằng trong bàn ăn lại có cả Lê Minh, nàng lựa chọn không ngồi cạnh anh ta mà ngồi đối diện mặc cho anh ta chủ động kéo ghế cho nàng.
Lê Minh hụt hẫng đành ngồi xuống, Thùy Trang cũng không có nói chuyện với ai. Chỉ toàn cúi mặt ăn cơm của mình, đơn giản vì nàng không có gì để nói, Lê Minh vui vẻ gắp đồ ăn cho Thùy Trang. Nàng cũng không nhìn anh ta, chỉ lẩm bẩm nói "Cảm ơn."
"Trang, đồ ăn thế nào? Có hợp khẩu vị với con không? Lê Minh nói con không thể ăn đồ chiên, nên mẹ đã dặn quản gia nấu súp cho con." Gia Hương thấy Thùy Trang ăn cơm nên cũng rất hào hứng, bà ấy còn lo nàng không chịu ăn.
"Dạ, rất ngon." Thùy Trang tuy là có trả lời nhưng không có nhìn lên.
Thùy Trang ăn cơm trong vô thức, không thưởng thức được bất kì vị gì. Nàng nhớ các món ăn mà Nguyễn gia luôn chuẩn bị theo khẩu vị của nàng. Thức ăn nàng bị hạn chế ở đâu, họ đều sẽ chỉnh lại ở đó.
Vì có thêm Lê Minh ở đây, nên Thùy Trang cảm thấy nuốt không trôi, với những gì mà anh ta đã làm với nàng trong quá khứ, vậy mà anh ta vẫn còn mặt mũi ngồi ở đây sao?
"Anh ăn cơm đi, đừng chỉ gắp cho em." Giọng nàng lãnh đạm cất lên. Sao anh ta cứ cố đóng kịch trước mặt mẹ nàng để làm gì?
Lê Minh cười nhẹ gật đầu, anh ta luôn muốn bắt chuyện với Thùy Trang. Nhưng thái độ nàng luôn hờ hững và né tránh đi. Gia Hương nhìn thấy anh ta đáng thương, không thể không lên tiếng.
"Trang, Minh rất quan tâm con, đừng dùng thái độ đó để nói chuyện với cậu ấy."
"Con cảm ơn, nhưng con không cần." Thùy Trang vừa vặn ăn xong chén cơm thì đứng dậy cúi đầu. "Con ăn xong rồi, xin phép mẹ."
Thùy Trang quay đầu đi lên phòng, nàng đi lên phòng chuẩn bị đóng cửa lại thì bị một lực đẩy cửa ra, hoàn hồn mới thấy bà Trịnh đứng trước mặt, Thùy Trang cúi mặt không nhìn.
"Mẹ có việc gì?"
"Con nhất định phải dùng thái độ đó với mẹ sao?" Gia Hương không nhịn được ức nghẹn trong lòng.
"Con không có thái độ với mẹ."
"Vậy tại sao từ đầu buổi ăn cơm con đều không nhìn mẹ, lại còn thái độ với Lê Minh?" Bà ấy chất vấn nàng. Thùy Trang không nhịn nổi tuôn ra một tràng.
"Không phải mẹ luôn ám ảnh quá khứ khi nhìn thấy mặt con sao? Con chỉ không muốn mẹ nhìn thấy mặt con thôi, và cả Lê Minh, con không thích anh ta. Mẹ đừng ép con."
"Trang..." Tức giận bị lời nói của nàng đánh gãy, bà không biết khi nói ra sự thật đó cũng khiến nàng tổn thương nghiêm trọng. Tâm lí nàng hiện tại vô cùng hoảng loạn, bà không nên đả kích nàng.
"Mẹ xin lỗi." Bà Trịnh đi tới ôm lấy khuôn mặt của Thùy Trang nâng lên, ép nàng nhìn mình. "Mẹ xin lỗi, hãy tha lỗi cho mẹ."