Thùy Trang ngồi bên cạnh Diệp Anh, nỗi lo lắng dấy lên trong tim. Nàng mời bác sỹ đến kiểm tra cho Diệp Anh, được biết Diệp Anh bị lao lực còn uống rất nhiều rượu, hiện tại còn đang sốt rất cao.
Thùy Trang ở bên cạnh chườm ấm cho Diệp Anh liên tục gần hai giờ đồng hồ thì cô mới hạ sốt được một chút. Diệp Anh ngủ mê man không biết gì, đến khi hạ sốt một chút mới có thể mở mắt ra được.
Diệp Anh mơ màng mở mắt nhìn xung quanh, thì thấy Lan Ngọc, Trúc Linh đang ở đây. Còn có, người trong tầm mắt gần nhất là Thùy Trang, hai mắt nàng đỏ hoe, hốc mắt đong đầy nước mắt.
Diệp Anh sắc mặt cũng chỉ khá hơn được một chút, cô vội vàng ngồi dậy, lấy khăn chườm ấm xuống khỏi trán, ngượng ngùng thắc mắc: "Sao mọi người đều ở đây vậy?"
Diệp Anh liếc nhìn Trúc Linh một cái, đã bảo là đừng gọi cho Thùy Trang. Cái người này...
"Là mình gọi cho Trang đó." Lan Ngọc liền lên tiếng khi thấy ánh mắt tức giận của Diệp Anh nhìn Trúc Linh.
"Thì mình đâu có nói gì." Diệp Anh lập tức lấp liếʍ, không nhìn Thùy Trang vì sợ nàng nhìn thấu.
"Lan Ngọc không gọi cho em thì Diệp Anh sẽ giấu luôn có đúng không?" Thùy Trang giận dỗi chất vấn. Nhìn thấy tròng mắt Diệp Anh không còn đỏ nữa thì nàng mới yên tâm một chút.
"Không có." Diệp Anh chối đẩy. Cô đứng lên làm như vẻ vô cùng khoẻ mạnh. "Có gì nghiêm trọng đâu, bây giờ Diệp Anh cũng khoẻ rồi không phải sao?"
Thùy Trang tức giận đứng dậy kéo tay Diệp Anh lại: "Diệp Anh hồi lại các cuộc hẹn của đối tác, về nhà nghỉ ngơi."
"Tại sao?" Diệp Anh giả vờ rót một cốc nước uống vào, tay run rẩy: "Không thể hồi, các đối tác đều rất quan trọng."
"Mình thấy thời gian sau đâu có cuộc hẹn nào quan trọng nữa đâu? Chỉ là dùng bữa với đối tác thôi mà." Trúc Linh lập tức bắt bẻ.
"Trúc Linh, mình là Tổng giám đốc hay cậu là Tổng giám đốc?" Cái tên này lúc nào cũng có thể phản bội cô.
Trúc Linh im bặt, Thùy Trang không nhịn được giữ tay Diệp Anh lại. Cô bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Được rồi được rồi." Diệp Anh bực bội nhìn Trúc Linh. "Lịch hẹn hôm nay đều hủy hết đi."
Thùy Trang lập tức nhẹ nhàng nói nhưng lại nhấn mạnh: "Không phải chỉ hôm nay, là sẽ tạm thời không nhận bất kì một lịch hẹn nào nữa. Lí do: Nguyễn tổng cần nghỉ ngơi, hồi phục sức khoẻ."
Diệp Anh kinh động, cô không dám làm trái lại nửa lời, lặng lẽ nuốt nước bọt, yên lặng đi theo Thùy Trang về. Ra đến bãi đỗ xe, Diệp Anh còn muốn tự lái xe.
"Em về với vệ sỹ đi, tôi sẽ lái xe này về."
"Không, xe này cứ để ở đây, vệ sỹ đến lấy sau." Thùy Trang kéo tay Diệp Anh lên chiếc xe hơi kia, vệ sỹ là người cầm lái.
Diệp Anh ngồi trên xe hồi hộp đến căng thẳng, hai tay bấu chặt vào nhau không dám ngồi sát vào Thùy Trang. Cô không hiểu sao Thùy Trang lại dữ dội như vậy, bản thân thì lại rơi vào tình trạng này. Đúng là không còn từ nào đề diễn tả.