Chương 28

302 19 0
                                    

"Cuối cùng cũng tìm được chị rồi." Becky rầu rĩ, mang chút giọng mũi.

Freen mặc cho cô ôm mình, bên cạnh có người đi qua, đại khái cũng chỉ nghĩ người thân bạn bè gặp lại, không để ý lắm.

Thật lâu sau, Becky mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu, như đói như khát dùng ánh mắt vuốt ve người trước mặt. Hình như Freen gầy hơn đôi chút.

"Sao chị không nói cho tôi biết một tiếng?" Becky ổn định tâm tình một chút, "Tôi đã tìm chị rất lâu đó."

Gió đêm thổi qua mái tóc dài của Freen. Dáng vẻ cô vén mái tóc ra sau tai, lọt vào mắt Becky có vẻ thùy mị vô cùng.

"Cô tìm tôi có chuyện gì không?" Cô rũ mắt hỏi.

"Tôi..." Becky nổi lên áy náy, gò má trắng nõn ửng hồng, "Tôi có chuyện tìm chị, tôi..." Lời đến bên môi lại có chút ngập ngừng.

Dường như Freen có chỗ nào đó bất thường. Becky nhìn mặt Freen, hi vọng cảm giác của mình không đúng.

"Sau này, chúng ta đừng gặp nhau nữa." Freen ngẩng đầu, nhìn Becky nói.

Vẻ mặt Becky từ kinh ngạc lại đến khổ sở. Freen dời tầm mắt, nhưng vẫn như có hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, nổi lên chút gợn sóng.

Ổn định xong chút lăn tăn đó, Freen ôn hòa nói: "Khuya lắm rồi, về đi, tôi bắt xe giúp cô."

Freen bước chầm chậm trước mặt, ngón tay Becky siết chặt thành quyền, môi mím lại thành một đường. Hai bóng người bước dưới đèn đường, một thấp một cao, một trước một sau, người phía trước bình tĩnh, không hề lay động; người phía sau buồn bực, cảm xúc chập trùng.

"Tôi không muốn về."

Becky đột nhiên dừng bước. Freen chậm rãi xoay người. Becky tuyệt vọng phát hiện, đôi mắt đào hoa kia không còn cong lên nữa, nhìn cô như người xa lạ.

"Cô muốn ở lại, ngủ với tôi sao?"

Freen chợt nhếch lên nụ cười quyến rũ, nụ cười kiểu này, Becky đã từng thấy. Lúc cô ấy kéo khách, chính là cười như vậy.

Freen kéo tay cô, đầu ngón tay ái muội di chuyển trong lòng bàn tay, môi dán vào bên tai cô khẽ nói: "Dù tôi không làm nữa, nhưng cũng có thể tiếp cô."

"Cô là khách duy nhất của tôi."

Gương mặt quyến rũ cùng đôi môi căng tròn ướt át, câu lấy tầm mắt Becky.

Hốc mắt Becky đỏ lên, hất tay cô ra: "Sao phải như vậy? Có phải tôi trong mắt chị trước giờ đều chỉ là khách không? !"

Ngực Becky kịch liệt phập phồng. Cô chưa bao giờ giống như bây giờ, mất khống chế mà chất vấn một người, mình là gì trong lòng chị ấy.

Freen nhìn cô không chớp mắt: "Cô không phải sao?"

Đôi môi Becky môi run run. Đúng đó, không phải vậy sao? Cô bị Freen hỏi vặn.

Mỗi lần làm tình xong, người trả tiền cho Freen không phải là cô sao? Là cô...cũng không phải cô. Cô giống như một tiểu công chúa thất thường, đối với Freen đòi gì được nấy.

[FREENBECKY] - You Complete MeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ