Chương 22:

14 0 0
                                    


Lục lọi lại trí nhớ của Nhậm Quân, Phạm Gia Huân biết được cái tên đang làm ra vẻ lãng tử phong trần kia tên là Lê Dương Viễn, cũng chính là trùm trường, phong cách hằng ngày luôn là lưu manh, yang hồ. Lê Dương Viễn cũng là đại diện tiêu biểu cho trường phái học lệch trong trường, ngoài bộ ba toán lý hóa thì các môn còn lại đều bị giáo viên nhìn bằng ánh mắt 'trường hợp này chúng tôi từ chối tiếp nhận' không trượt tiết nào.

Đừng vì vóc dáng cao ráo chân dài cùng gương mặt đẹp trai đầy lãng tử kia mà lầm, Lê Dương Viễn chính là thanh niên đi đầu trong trào lưu khám phá giới hạn của thầy cô.

Ban đầu Phạm Gia Huân còn muốn tiến đến nhắc nhở rằng cho dù có đóng kín cửa sổ thì bề mặt trong suốt của kính cũng có thể giúp cậu ta nhìn quang cảnh bên ngoài. Tất nhiên đó chỉ là ý định ban đầu thôi, sau khi biết được cái profile của Lê Dương Viễn thì ý định của Phạm Gia Huân cũng bị làn gió lạnh thổi đến quét cho tan tành.

(Profile: Bản tóm tắt giới thiệu về bản thân hoặc năng lực bản thân)

Nhìn ra xung quanh, nguyên một góc lớp phía dưới cùng cũng chịu chung số phận chứ có phải một mình hắn đâu, thôi kệ, dù sao hắn cũng có khăn len quàng cổ mà!

Hiện tại là giờ ra chơi nhưng ngoài sân trường cũng chẳng có mấy ai lượn lờ ngoài sân trường, đa số đều ru rú trong lớp để tránh khỏi cái lạnh. Lại nhìn theo hướng của Lê Dương Viễn thì Phạm Gia Huân thấy được chỉ có một nữ sinh đang ngồi trên ghế đá dưới tán cây phượng. Một mình cô bạn ngồi đó, thêm cái vẻ mặt dửng dưng mà thấy đơn độc đến lạ.

Phạm Gia Huân giống như đã ngộ ra gì đó, hắn quay qua nhìn về trùm trường nào đó, cái ánh mắt dịu dàng mê luyến kia,... Chậc chậc, lại là một mối tình đơn phương tuổi học trò, ha ha.

Theo như trí nhớ của Nhậm Quân thì bản thân nguyên chủ là người đang ôn thi học sinh giỏi môn hoá, trong cái nhóm đó có cả nữ sinh kia. Nữ sinh tên Trần Thanh Nguyệt, tính cách tương đối khó gần, hầu như học đều các môn, nổi trội nhất là môn hóa học; trước nay đều chỉ thích đi một mình vì không muốn chờ đợi bất kỳ ai. Đáng chú ý là Trần Thanh Nguyệt cực kỳ kiệm lời, các tổng tài lạnh lùng trong tiểu thuyết so với cô còn kém xa, thậm chí ai không quen biết thì còn tưởng cô không thể nói chuyện cơ đấy.

Nguyên nhân khiến Trần Thanh Nguyệt kiệm lời thì trong trí nhớ của Nhậm Quân có, bởi vì thời tiểu học, trung học cơ sở thì họ đều học chung một lớp. Những năm ấy có môn âm nhạc, giọng của Thanh Nguyệt tương đối khàn thì không nói, mỗi khi đến môn này thì kha khá bạn cùng lớp sẽ mang giọng của cô ra để cợt nhả, nhại lại theo. Đối với Trần Thanh Nguyệt thì môn âm nhạc không khác gì môn học mang tính chất tra tấn và việc thường xuyên hát lệch tông cũng khiến cô trở nên muốn tách biệt với mọi người.

Bao nhiêu năm Nhậm Quân học cùng lớp với Trần Thanh Nguyệt cũng là bấy nhiêu năm nghe được đủ thứ lý do trời ơi đất hỡi để biện minh cho việc âm nhạc là khắc tinh của cô. Lý do tiêu biểu là viêm họng, viêm amidan cấp tính, đang bị ốm, sốt, sổ mũi,...

Lúc này cũng đã đến giờ vào lớp, Trần Thanh Nguyệt nghe xong tiếng trống liền đứng dậy bước về lớp, trùm trường cũng mang theo một vẻ mặt man mác u buồn đóng cái cửa sổ kia lại.

Phạm Gia Huân nghĩ về Trần Thanh Nguyệt, không biết nghĩ gì mà bước đến chỗ Lê Dương Viễn, nói với cậu ta rằng muốn gặp nữ sinh kia thì hãy tham gia nhóm ôn thi học sinh giỏi hóa, nhắc trước cô bạn kia hoàn toàn là kiểu người 'ghét cả thế giới'. Nói xong, Phạm Gia Huân liền về chỗ, không hay biết trùm trường vừa dùng ánh mắt ngỡ ngàng nhìn mình.

Lê Dương Viễn học ba môn toán lý hóa đều có thể đạt điểm tuyệt đối, cả ba giáo viên của ba môn này đều coi cậu ta như học trò cưng, đều muốn cậu ta tham gia vào đội ôn thi của mình, chỉ tiếc cậu ta chỉ thích làm học sinh bình thường có nắm đấm có thể đại diện thay cho tiếng nói.

Tính ra Nhậm Quân tuy không phải có gia thế quá mức sừng sỏ nhưng tuyệt đối cũng không phải hạng dễ chọc, nguyên thân và Lê Dương Viễn có chống lưng cũng xêm xêm nhau. Nếu mà tuôn ra một tràng thông tin thì giống như nịnh nọt quá, mà không nói gì thì cảm giác như đám thiếu niên nhà giàu đang cố ý xem chuyện vui của nhau. Thôi thì chỉ tuôn ra một ít đầu mối. mọi chuyện đến đâu là do Lê Dương Viễn tự mình quyết định.

Thế mà không ngờ đến giờ giải lao cuối tiết thì Lê Dương Viễn đã chạy theo giáo viên dạy môn hóa tỏ ý muốn gia nhập nhóm ôn thi học sinh giỏi.

Tiết tiếp theo là tiết ngữ văn của giáo viên chủ nhiệm, dường như số điểm gần tuyệt đối của Lê Dương Viễn làm cả lớp ngạc nhiên đến sững sờ, ngay cả cậu ta cũng ngây người nhìn vào bài kiểm tra vừa được phát, phần lời phê còn có lời khen ngợi của giáo viên khi cậu ta viết văn không còn cứng nhắc hay vài câu qua loa cho xong như trước nữa.

Sau đó giáo viên chủ nhiệm nhắc lớp trật tự để quay về chủ đề chính rằng có một đàn anh tên Lý Huỳnh Long từng học ở trường này, hiện đang là người thành công trong cuộc sống, sắp tới anh sẽ đến đây thăm trường nhân ngày nhà giáo Việt Nam. Lý Huỳnh Long cũng sẽ cùng nhà trường tổ chức một buổi giao lưu tọa đàm với học sinh trong trường.

Bầu không khí không khỏi xôn xao, nhốn nháo hẳn lên. Lý Huỳnh Long, vị thiếu gia này thì ai chẳng biết, y và Vệ Khánh Minh chính là thiên địch của nhau, sinh ra là để gây ức chế cho đối phương đây mà. Những pha so kè, thi đấu, chơi bẩn chơi sạch của hai người nhiều đến mức có thể viết thành một cuốn sử thi.

Nói theo cách nói của dân đọc truyện thì Lý Huỳnh Long và Vệ Khánh Minh chính là hai nhân vật cao phú soái trong tiểu thuyết bước ra. Vừa đẹp trai, vừa giàu lại vừa có năng lực, số người muốn gả cho họ thì có mà xếp thành cả hàng dài không thấy điểm cuối.

Phạm Gia Huân thừa hưởng trí nhớ của Nhậm Quân nên hắn cũng biết đến sức ảnh hưởng của hai nhân vật này là thế nào. Chỉ là những thứ hắn quan tâm hiện tại không phải là hai người kia đẹp ra sao, có thật đẹp hơn trong ảnh như người ta đồn hay họ tài giỏi như thế nào. Hắn chỉ quan tâm chừng nào hết tiết để còn ra về, hắn buồn ngủ lắm rồi.

Đến khi tiếng trống ra về vang lên, thay vì vẻ mặt bơ phờ vì cơn buồn ngủ quấn mãi không chịu buông tha, Phạm Gia Huân sắc mặt tỉnh như sáo xách cặp ra cổng trường chờ xe riêng đến đón. Lúc này nhìn thấy Trần Thanh Duyên đang đứng chờ xe buýt cách cổng trường một đoạn, và Lê Dương Viễn thì đang lẫn trong đám đông chăm chăm dõi mắt nhìn theo.

Chậc, đúng là cái bọn yêu nhau nhắng nhít.

Hệ thống Mười Năm Thất Bát: "..." Tôi chờ ngày cậu tự vả!

[End P1/ĐM] Xuyên thư chi pháo hôi hành trình Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ