Bên trong bọn họ vẫn còn người bị thương, sau khi tạm thời nghỉ ngơi trong chốc lát, thấy không có gì nghiêm trọng, lúc này nâng từng người trở về Trấn Trang Phủ.
Nhưng có một vấn đề.
Đó chính là hiện tại nhà họ Trình đã bị huỷ, sở trưởng Lý, cảnh sát trưởng Trình và những người khác mất tích không thấy, bây giờ bọn họ phải đi đâu để tìm người?
Cũng không thể tìm kiếm mọi ngóc ngách trong Trấn Trang Phủ ... Chỉ bằng những người bị thương và ốm yếu như bọn họ?
Vương Tiểu Minh được một vị cảnh sát đỡ bước đi, hốc mắt đỏ hoe như vừa khóc, anh ta nói:
"Hoa Nguyệt, bạn gái của tôi còn không biết sống hay chết, lỡ như......"
Ngài Vam nghe vậy an ủi nói: "Khi chưa tìm thấy thi thể của Hoa Nguyệt thì đó chính là kết quả tốt nhất, cô ấy nhất định vẫn còn sống, yên tâm đi."
Vương Tiểu Minh nặng nề ừ một tiếng, gật đầu.
Bọn họ đi một đường trở về, sau khi tòa mộ sống trong thôn bị phá hư, những chướng ngại vật dựng ở bên ngoài tự nhiên sẽ biến mất.
Trên đường trở về, đôi mắt sắc bén của Điền Chính Quốc nhìn thấy con gà trống kia, nó vụt qua trong rừng cây và ngay sau đó giương cánh bay đi.
Bộ dáng sợ hãi chạy trốn của nó, dường như sợ bị người bắt đi hầm canh gà.
Bởi vì ngài Vam, giáo sư Đường và những người khác vừa giải độc không lâu, thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, bọn họ không có biện pháp đi nhanh.
Huống chi, hai người Vương Tiểu Minh và Jack còn bị trúng cổ độc, chất độc còn nghiêm trọng hơn những những người khác, sắc mặt hai người bọn họ vô cùng suy yếu, cũng không thể đi nhanh được.
Cho nên, tốc độ trở về của bọn họ chắc chắn sẽ chậm lại.
Cũng may, bọn họ đi một đường thuận lợi, cuối cùng cũng trở lại Trấn Trang Phủ trước khi trời tối, mà nhà họ Trình cũng không thể ở lại, ai biết buổi tối còn xảy ra chuyện nguy hiểm gì nữa không.Vì vậy, hai người cảnh sát mang theo nhóm Điền Chính Quốc trở lại ký túc xá, nơi mà bọn họ đã sống trước đây.
Đội hai, đội ba và đội bốn cảnh sát đều bị thương vong nặng nề, vừa lúc, đạo trưởng Trần Tỉnh biết một chút y thuật, có thể trị cho những cảnh sát bị thương nhẹ.
"Trời sắp tối rồi, đêm nay chúng ta sẽ ở chỗ này, đừng dễ dàng đi ra ngoài, sáng mai chúng ta đi ra ngoài tìm người." Điền Chính Quốc nói.
"Đi nơi nào tìm?" Ngài Vam không khỏi hỏi. Sau khi đi vào ký túc xá của sở cảnh sát, các vết thương trên người họ đã được cẩn thận băng bó. Hiện tại, cánh tay của ngài Vam cũng được quấn quanh bằng mảnh vải trắng.
Nơi đó, là bị ngón tay của mao cương đâm thủng, hai bên cánh tay, mỗi bên đều có năm lỗ máu.
Vết thương của giáo sư Đường và Vương Tiểu Minh không khác nhiều bao nhiêu với anh ta, đều bị mao cương cào.
Không chỉ như vậy, sau khi hoạt thi đạo trưởng sử dụng mộc phù và thổ phù, bọn họ đều bị thương rất nặng, ít nhiều còn bị nội thương.
Lúc này ngực của ngài Vam rất đau, khi nói chuyện có cảm giác nặng nề và đau âm ỉ.
Đến nỗi Jack, cậu ta bị trúng cổ độc nặng nhất, hơn nữa phía sau đầu còn có một vết thương nhìn rất rõ, hình như là bị một viên đá đâm trúng.
Điền Chính Quốc nói: "Nhà họ Trang, còn có......rạp hát Thải Nguyệt, không, nói đúng hơn là đi tìm Trình Kế Khiêm."
"Tôi không tin sau khi nhà họ Trình xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ta sẽ không có một chút để ý, không âm thầm đến nhìn một cái."
"Đến nỗi nhà họ Trang, sau khi biết được Trang Diệu Linh chính là Thảo Quỷ Bà, tôi tính toán đi đến nhà họ Trang để điều tra kỹ càng hơn, có khi sẽ tìm được một ít manh mối hữu ích."
"Được rồi, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chúng ta cùng nhau đi." Ngài Vam gật đầu nói.
"Ừ."
Về đêm, chờ sau khi trời hoàn toàn tối hẳn, đạo trưởng Trần Tỉnh lấy ra thi đan được bùa chú bao vây.
Ông ấy nói rằng, hoạt thi đạo trưởng sẽ có một ít phản ứng và liên hệ với thi đan, đặc biệt là vào đêm khuya, có thể dùng thi đan để dụ dỗ hoạt thi đạo trưởng đến Trấn Trang Phủ.
Đạo trưởng Trần Tỉnh lấy thi đan ra tới một lát rồi phong ấn lại.
Sắc mặt ông ấy nghiêm túc nói: "Kỳ thật cũng không cần thi đan, sư bá Mã Nguy của ta có khả năng đã đến Trấn Trang Phủ."
"Một là anh ta đã bị cậu đánh trọng thương, nếu như muốn trị thương, cách tốt và nhanh nhất chính là hút máu người."
"Mà phạm vi trăm dặm quanh thôn Trang Phủ, cách Trấn Trang Phủ gần nhất, có nhiều người sống, sẽ hấp dẫn anh ta tới đây."
"Thứ hai chính là, Thảo Quỷ Bà có lẽ còn ở trong Trấn Trang Phủ, sư bá Mã Nguy sở dĩ có thể trở thành hoạt thi, trong đó không thiếu tác dụng của cổ trùng."
"Cổ trùng trong thân thể anh ta chính là bằng chứng rõ ràng nhất."
"Mà cổ trùng cũng bị cậu chém gϊếŧ ở thôn Trang Phủ, thân thể của sư bá Mã Nguy cũng suy yếu theo, anh ta nhất định sẽ đến tìm Thảo Quỷ Bà giúp đỡ."
"Nói tóm lại, khả năng lớn nhất chính là anh ta đã đi đến Trấn Trang Phủ, chúng ta muốn chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng trước."
"Tối hôm nay ta sẽ vẽ lá bùa suốt đêm, sáng mai, người trong đội cảnh sát sẽ đi phát những lá bùa này cho những người dân sống trong Trấn Trang Phủ.
"Bùa chú có thể chống lại sự xuất hiện của cương thi, vì người dân trong trấn kéo dài thời gian sống.
Hoạt thi đạo trưởng Mã Nguy đã bị thương nặng, có lẽ năng lực hiện tại của anh ta còn không bằng một cương thi bình thường, một lá bùa chú bình thường hoàn toàn có thể ngăn cản trong chốc lát.
Huống chi, thời gian và tài liệu là có hạn, lại chỉ có một mình đạo trưởng lại Trần Tỉnh, trong một đêm có thể vẽ ra bao nhiêu lá bùa là tùy vào thể lực của ông ấy.
"Đạo trưởng, ngài không có đồ đệ sao?" Vương Tiểu Minh không nhịn được hỏi một câu.
Đạo trưởng Trần Tỉnh cười ha ha, nói: "Bần đạo chỉ có một mình, không có đồ đệ, càng không có con cái, thân duyên nhạt nhẽo, một người đi vào trên đời này, tự nhiên cũng một người đi."
Vương Tiểu Minh xấu hổ gãi gãi đầu, nói: "Thực xin lỗi, đạo trưởng, ta......"
Đạo trưởng Trần Tỉnh phất tay, hiển nhiên cũng không quan tâm tới những việc này.
Giáo sư Đường hỏi: "Chúng ta có thể giúp ngài vẽ bùa chú không?"
Đạo trưởng Trần Tỉnh cân nhắc, không khỏi nhìn về phía Điền Chính Quốc và nói:
"Theo lý thuyết thì người bình thường chưa từng tu đạo là không thể vẽ ra bùa chú, đối với các ngươi cũng là như thế."
"Nhưng ta xem năng lực của anh bạn này rất lợi hại, tuy rằng ăn mặc cảnh phục, nhưng cậu giống như có quan hệ mật thiết với đạo môn, chỉ với một cú vung kiếm, thế nhưng có thể dẫn tới sét đánh chết mao cương, làm bị hoạt thi bị thương nặng."
"Không biết anh bạn đã từng học qua, học ở nơi nào? Có bằng lòng hỗ trợ không?"
Thái độ của đạo trưởng Trần Tỉnh đối với Điền Chính Quốc hoàn toàn là ngang hàng, rất là khách khí, điều này làm cho Điền Chính Quốc vô cùng xấu hổ.
Nghe vậy, cậu từ chỗ ngồi đứng lên, nói: "Ta chỉ là từ nhỏ lớn lên ở đạo quan, không nói đến sư thừa, chỉ là xem qua vài quyển sách, không gọi là học gì."
Vài quyển sách hoàn toàn là cách nói khiêm tốn, số sách mà cậu đã từng đọc được hình dung là đồ sộ.
Điền Chính Quốc: "Ta đương nhiên nguyện ý giúp đạo trưởng, nhưng từ trước đến nay đều chưa vẽ qua lá bùa, không biết chính mình có thể làm được hay không."
Thấy bộ dáng của cậu không muốn nói nhiều, đạo trưởng Trần Tỉnh liền nói: "Có thể thử một lần."
Ngài Vam, giáo sư Đường và những người khác đều rất tò mò, bọn họ không khỏi tiến lên, tính toán vây xem quan chủ vẽ bùa.
Đạo trưởng Trần Tỉnh vào ban ngày thông qua cuộc nói chuyện từ trên đường ở thôn Trang Phủ đến Trấn Trang Phủ mới biết được, bọn họ đều góp phần trong việc chống lại cổ trùng, mao cương, và bọn họ cũng có chút năng lực trong người, vì vậy tốt hơn hết hãy để cho họ thử một lần.
Vì thế, đạo trưởng Trần Tỉnh trước tiên tự mình làm thử, kỹ càng tỉ mỉ dạy dỗ, nói chút việc cần chú ý, ngay sau đó liền chuẩn bị cho nhóm người Điền Chính Quốc, ngài Vam chu sa và những đồ vật khác.
Ngài Vam không khỏi cười khổ nói: "Ta thật ra cũng muốn thử một chút, đáng tiếc, hai cánh tay hiện tại đang bị thương, thật sự không cầm lên nổi bút lông."
Anh ta chỉ cần vừa nhấc cánh tay liền sẽ tê rần, vô cùng đau đớn.
Chuyện nhỏ nhặt còn khó càng chưa kể đến khi vẽ bùa cần phải tập trung cao độ, viết liền mạch lưu loát, cây bút cũng không thể run, càng chưa nói đến việc làm lỗi phải dừng lại.
Sau khi suy nghĩ, ngài Vam quyết định vẫn là không cần lãng phí lá bùa này.
Giáo sư Đường, Vương Tiểu Minh và Jack cũng muốn thử một lần.
Nếu bọn họ có thể ở chỗ này học vẽ bùa, chẳng sợ chỉ là một chút, cũng sẽ có khả năng trở thành một phương tiện bảo vệ mạng sống ở Xạ Hạ Thế Giới khác.
Tuy nhiên, giống như những lời đạo trưởng Trần Tỉnh vừa nói, người bình thường chưa từng tu đạo, giống nhau sẽ không vẽ được bùa chú.
Đương nhiên, ba người giáo sư Đường đều thất bại.
Ngài Vam thấy vậy cũng không hề cảm thấy tiếc nuối.
Nếu như anh ta cũng tự mình vẽ bùa, khả năng cao cũng sẽ kết thúc trong thất bại, không cần ôm quá nhiều hy vọng.
Đạo trưởng Trần Tỉnh đối với việc này nói, điều quan trọng nhất của việc vẽ bùa chính là khí hành hợp nhất, và có "Mười giới và tám điều cấm kỵ" yêu cầu đạo đức, tốt nhất từ nhỏ tu thân dưỡng tính, vẽ bùa cũng coi trọng một chữ "Duyên".
Vương Tiểu Minh: "Vẽ bùa còn muốn xem duyên phận?"
Đạo trưởng Trần Tỉnh: "Chúng ta là người tu đạo, nếu không có thiên phú, cho dù cố gắng nỗ lực, cũng không thể vẽ được một phần mười lá bùa."
"Cho dù là miễn cưỡng vẽ ra, lá bùa đó cũng sẽ không có quá nhiều sức mạnh."
"Nhưng có một số người có tài năng đáng kinh ngạc, mặc dù trước nay chưa từng học qua, thậm chí trước đây đều không có tiếp xúc với bùa chú, nhưng chỉ cần biết một chút, lá bùa sẽ tự thành."
Khi nói những lời này, đạo trưởng Trần Tỉnh nhìn qua Điền Chính Quốc, rõ ràng ông ấy đang chờ mong vào tài năng của Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc:...... Áp lực thật lớn.
Cậu ho khan một tiếng, đi lên trước và nói: "Ta, ta tận lực thử một lần đi."
Các ngươi tốt nhất đừng ôm hy vọng quá cao, đặc biệt là đạo trưởng Trần Tỉnh, cậu sợ đến lúc đó ông ấy sẽ bị ngã đau.
Điền Chính Quốc cầm cây bút lông dính đầy chu sa, đầu tiên là nhắm mắt nhớ lại, ngay sau khi xác định xong những ý tưởng trong lòng, cậu bắt đầu viết không có chút do dự.
—— viết theo trái tim chỉ bảo, gần như là liền mạch lưu loát, và nét bút cuối cùng được thu lại một cách hoàn hảo không có bất kỳ sai sót nào.
Không giống hai người Vương Tiểu Minh và Jack, đến giữa đường liền bắt đầu quên hướng đi của nét bút, lá bùa lập tức chặt đứt và bị hỏng.
Mặc dù giáo sư Đường tốt hơn hai người bọn họ một chút, nhưng vẫn không được.
Rốt cuộc, nét bút của lá bùa vẽ cong vòng, chỉ cần một chút không nhớ rõ thì lá bùa đó cũng vô dụng.
Điền Chính Quốc đặt bút lông xuống và lui về phía sau một bước.
Cậu không biết lá bùa này có thành công hay không.
Nhưng vừa rồi giống như cậu có thấy, sau khi vẽ xong lá bùa, trên nét mực hoà cùng chu sa dường như xuất hiện một tầng ánh sáng vàng.
Ánh sáng màu vàng này chợt loé qua, gần như hợp nhất với lá bùa màu vàng, người khác không dễ dàng phát hiện ra được và cũng nhìn không thấy.
Đạo trưởng Trần Tỉnh cứ nhìn chằm chằm vào lá bùa, nhưng tạm thời không có động tĩnh gì.
Cho đến khi Vương Tiểu Minh tự mình lẩm bẩm nói: "Đây là thành công hay là không thành công?"
Âm thanh này dường như đã đánh thức đạo trưởng Trần Tỉnh.
Sắc mặt ông ấy ửng hồng, kích động nói: "Thành, tất nhiên là thành công! Lá bùa này hữu dụng, tuyệt đối hữu dụng, ngươi, thật sự đây là lần đầu tiên ngươi vẽ bùa?!"
Ông ấy không ngờ mình vừa mới nói xong người có thiên phú, hiểu một chút liền thành công, ngay lập tức liền gặp gỡ một người như vậy, đúng rồi, cũng phải có thiên phú như vậy, anh bạn này mới có thể làm sét đánh chết mao cương.
Ông ấy chờ mong không sai.
Ánh mắt nóng bỏng của đạo trưởng Trần Tỉnh khiến Điền Chính Quốc không chịu được muốn lui về phía sau một bước, nhưng lại đụng vào trên người Đội phó Kim, cậu lập tức quay đầu lại hỏi: "Đội phó, anh có muốn thử một chút không?"
Đội phó Kim khẽ cười một tiếng, nói: "Không cần, tôi vẽ không ra."
BẠN ĐANG ĐỌC
[TaeKook] Luân Hồi 1 [Hoàn]
TerrorNgay lúc sắp chết, Điền Chính Quốc bỗng chốc bị kéo vào đoàn tàu luân hồi, trở thành một hành khách sắp bước lên con đường không rõ điểm cuối. Mỗi hành khách trên tàu đều có mười ba điểm dừng. Muốn sống, chỉ có thê...