(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)
"Kỳ lạ.." Điền Chính Quốc lẩm bẩm một mình.
Cậu ở trong phòng chờ một chút nữa, mắt thấy đã bảy giờ mà bên ngoài vẫn là một mảnh tối đen, cậu đã nghĩ phải đi ra ngoài nhìn xem thế nào, liền từ trên giường đứng dậy đi đến cửa.
Nhưng tay vừa mới chạm đến cửa, trước mắt Điền Chính Quốc đột nhiên trở nên mơ màng, trong chớp mắt, đầu óc cậu tối sầm, cả người rơi vào mê man.
Sau khi chờ cho Điền Chính Quốc tỉnh lại, thấy mình nằm ở trên giường, mở to mắt ra, lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, vẫn là một mảnh tối đen.
Điền Chính Quốc bật dậy, đưa cổ tay lên xem đồng hồ điện tử, bảy giờ.
Trước khi cậu bất tỉnh đã là bảy giờ, hiện tại cũng là bảy giờ, chẳng lẽ cậu vừa chóng mặt quay về giường nằm sao?
Không, không đúng...
Điền Chính Quốc vội vàng xuống giường, mở cửa đi ra ngoài, mà vào lúc cậu đứng ở trong hành lang, Kim Thái Hanh, đám người Phác Chí Mẫn, thậm chí là Tô Trụ, Lan Hồ Điệp cũng từ trong phòng di ra.
Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc nói: "Đến phòng trực ban."
Điền Chính Quốc gật đầu, hai người lập tức xoay người đi đến phòng trực bạn, những người khác thấy vậy cũng đi theo ở phía sau.
Vừa tới đã thấy Tôn Thịnh ở trong phòng trực ban, nhìn đám người bọn họ đi đến, trên mặt không có gì ngạc nhiên, đứng dậu hùng hổ mắng:
"Ngủ đến tối muộn như vậy mới chịu dậy, Triệu Tài, Lý Kiện, đều đã đi tuần tra hết rồi."
"Mấy người cũng nhanh chóng chuẩn bị, lát nữa cũng phải đi tuần tra, đừng nghĩ sẽ lười biếng được."
"Thật là, ngày hôm sau mà còn lười biếng trong công việc như vậy, đêm mai có cần tôi phải đi đến từng phòng của các người gọi dậy không."
"Cái gì?" Lý Thú cau mày chen ngang lời của Tôn Thịnh: "Ông nói hôm nay là đêm thứ hai sao?"
Tôn Thịnh bị cậu ta bất ngờ lớn tiếng nói khiến cho hoảng sợ, sau đó tức giận mắng:
"Nói nhảm, chẳng lẽ cậu ngủ đến ngu ngốc rồi hay sao? Đừng có tụ tập hết trong này, đi đi đi, tạm thời không có nhiệm vụ tuần tra, mau trở về phòng..."
Với thái độ không kiên nhẫn của Tôn Thịnh, Điền Chính Quốc cùng những người khác tạm thời trở về phòng.
"Thế mà lại bỏ qua ban ngày, trực tiếp tới ngay đêm thứ hai."
Sau khi trở về phòng, Chung Nam cau mày nghiêm mặt nói:
"Như vậy, thời gian chúng ta ở trong Xa Hạ Thế Giới không phải ngắn lại một nửa sao."
Điền Chính Quốc nói: "Không chỉ có như thế, còn có thể tính là một chuyện rất xấu."
"Không, không phải có thể." Ngay sau đó cậu lắc đầu phủ định, nói: "Thông tin ở Xa Hạ Thế Giới đã đưa ra cho chúng ta "ở trong thời gian quy định phải thoát khỏi quảng trường Ngũ Tỉnh".
BẠN ĐANG ĐỌC
[TaeKook] Luân Hồi 1 [Hoàn]
TerrorNgay lúc sắp chết, Điền Chính Quốc bỗng chốc bị kéo vào đoàn tàu luân hồi, trở thành một hành khách sắp bước lên con đường không rõ điểm cuối. Mỗi hành khách trên tàu đều có mười ba điểm dừng. Muốn sống, chỉ có thê...