Chương 90: Âm Hôn Hồi Sát 19

197 17 0
                                    

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Quỷ hồn của ông Hồ và bà Hồ đúng là hơi khó chơi, nhưng cũng không khó đối phó.

Sau khi dùng thêm hai lá bùa, quỷ hồn của hai người đó mờ đi trông thấy, dường như chúng đang dần tan đi, màu sắc không còn quá rõ ràng, thâm trầm khủng bố.

Sau khi sắp tan biến, vẻ mặt của ông Hồ và bà Hồ hiện lên vài phần kinh hoảng.

Quỷ đả tường đã biến mất lúc nào không hay.

Điền Chính Quốc còn chưa sử dụng long cốt, hai quỷ hồn bọn họ đã muốn trốn khỏi đây.

Chúng vô cùng tham sống sợ chết.

Mắt thấy ông Hồ và bà Hồ không hề có ý đồ tấn công cậu mà lại xoay người tháo chạy, Điền Chính Quốc liền đuổi theo, nhưng ngay lúc này, trước mặt cậu đột nhiên xuất hiện một cái bóng màu đỏ.

Thân ảnh màu đỏ kia hẳn là áo cưới của Trịnh Miểu, quỷ hồn của cô cũng hiện lên một cách mờ ảo, đuổi theo sau cô chính là Phác Chí Mẫn.

Đầu Phác Chí Mẫn đeo cái bờm tóc gấu nâu, thỉnh thoảng lại phóng ra một viên đạn khí, nhìn dáng vẻ kia như thể đang luyện tập bắn một cách chuẩn xác, nhưng không có ý định đẩy Trịnh Miểu vào chỗ chết.

Bởi vì cậu ấy nhìn thấy quỷ hồn ông Hồ và bà Hồ, cùng với Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh, đôi bên ngay lập tức dừng lại động tác, chỉ vào hồn ma của Trịnh Miểu hỏi lớn:

"Cậu muốn tiêu diệt cô ấy hoàn toàn không?"

Không biết có phải Trịnh Miểu nghe hiểu được những lời Phác Chí Mẫn vừa nói hay không, thanh âm của cậu vọng ra tới đằng sau, quỷ hồn của Trịnh Miểu bỗng nhiên phi tới chỗ ông Hồ và bà Hồ.

Cô há miệng ra, trực tiếp nhào lên người bà Hồ, ăn từng ngụm, từng ngụm quỷ khí của bà ta như một con sâu tằm. Linh hồn, mỗi lần cắn là nuốt xuống một ngụm, thân hình bà Hồ liền suy yếu hơn hai phần.

Nhưng mà, ông Hồ còn ở một bên kia, sao có thể để Trịnh Miểu tùy ý như thế được, ông ta cũng nhào tới, đánh thành một cục với Trịnh Miểu.

Cách thức đột nhiên chuyển biến quá nhanh, Điền Chính Quốc nhất thời không biết có nên tiếp tục động thủ hay không.

"Oa, đánh nhau vô cùng kịch liệt."

Phác Chí Mẫn cảm thán lên một tiếng.

Cậu giờ đây đã chạy tới bên cạnh Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh, làm cho Điền Chính Quốc liếc mắt nhìn cậu một cái, sau nhíu mày hỏi:

"Sử dụng lần thứ hai rồi?"

Phác Chí Mẫn nhìn Điền Chính Quốc ủy khuất chớp chớp mắt bao biện ngay: "Cô ấy truy đuổi em, muốn giết em, em bất đắc dĩ mới dùng đến nó."

Mặt khác, Lộ Nam vất vả lắm mới đuổi tới nơi liền nghe thấy: "."

Anh ta cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì nữa.

Lời này, đúng là đổi trắng thay đen.

Một lúc lâu, đám người Miêu An và Lưu Vũ cũng vừa từ đẳng sau chạy tới, tất cả đều đồng loạt không còn lời gì để nói.

[TaeKook] Luân Hồi 1 [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ