Chương 49: Thật Giả

7 0 0
                                    

Đột nhiên xuất hiện thanh âm ở đâu truyền đến, mọi người xung quanh đang xem náo nhiệt đều quay đầu nhìn đến, Khương Lê từ một bên đi tới.

Lưu Tử Mẫn vốn đang nhìn kiếm xung quanh, thấy từ trong đám người đi ra một giai nhân thanh tú, tức khắc ánh mắt sáng ngời, giọng điệu cũng mang theo vài phần đùa cợt, nói: "Vị cô nương này có ý gì?

Bạch Tuyết thấy tình cảnh này, bám sát theo Khương Lê, trong lòng hạ quyết tâm, tên đầu trâu mặt ngựa này mà dám chạm một đầu ngón tay vào Khương Lê, nàng liền đánh tên tiểu tử này đến không còn một cái răng nào.

Khương Lê cười nói: "Xin hỏi, vị công tử này có chuyện gì?", Nàng chỉ vào thiếu niên trẻ bên cạnh.

"Muốn làm gì?" Lưu Tử Mẫn, phát ra một tiếng chế nhạo, cười hì hì nói: "Vị cô nương này là đang muốn hành hiệp trượng nghĩa sao, chẳng lẽ là nghĩ chúng ta đang bắt nặt vị huynh đài này. Vậy ta phải giải thích một câu, chúng ta không phải là ỷ thế hiếp người" Hắn nói: "Vị huynh đài này là Diệp Thế Kiệt, làm hư một bức tranh chữ [1] gia truyền của phủ chúng ta, à, chính là bức 《 Tước Ẩm Xuân 》này."

[1]từ gốc: mặc bảo (墨宝): Những cuộn thư pháp hoặc hội họa quý giá.

《 Tước Ẩm Xuân 》 là kiệt tác của đại thi họa tiền triều Tằng Tử Kiệt, Tằng Tử Kiệt sau khi mất, bút tích của ông được người ta bỏ ra một số tiền lớn để mua lại, nhất là các văn nhân, càng có thể sưu tầm được tác phẩm của Tằng Tử Kiện thì càng tự hào bao nhiêu, Diệp Thế Kiệt này coi như đã gặp vận rủi lớn.

"《 Tước Ẩm Xuân 》 này có tiền cũng không mua được, ta thấy Diệp huynh đài không phải người Yến Kinh, nên mới nguyện ý thỏa hiệp, chỉ cần Diệp huynh bồi thường ba vạn lượng hoàng kim cho ta, cũng không lỗ gì. Nhưng không nghĩ là Diệp huynh người này thực quá đáng, một phân tiền cũng không đồng ý đưa ra, đây mà là Diệp gia Tương Dương sao, keo kiệt như thế, chẳng lẽ đây chính là bản chất của thương gia?" Nói đến đây, Lưu Tử Mẫn cười lên ha hả.

Những người xung quanh nghe vậy, cũng cười theo, này là đang cười câu "bản chất của thương nhân" của hắn.

Triều Yến vốn xem nhẹ thương, trong sĩ nông công thương [2], thương nhân xếp ở thấp nhất, Diệp Thế Kiệt cắn răng, dằn xuống phẫn nộ, nói: "bức tranh kia cũng không phải là ta làm hư, ta lúc đó đang viết chữ, chính ngươi nhảy vào nói ta làm!"

[2] sĩ nông công thương (士农工商): bốn giai cấp của Trung Quốc cổ đại, tức là học giả, nông dân, nghệ nhân, thương nhân.

"Ôi chao" Lưu Tử Mẫn nói: "Ngươi thế mà còn ngậm máu phun người, là do bổn thiếu gia rảnh rỗi quá nên tự mình phá hủy bức tranh quý giá này sao?" Nói tới đây, hắn dường như nhớ tới bên cạch còn có người là Khương Lê, nói: "Vị cô nương này, ngươi tới nói một chút lý lẽ đi"

Khương Lê cười cười, nói: "Có thể cho ta xem bức tranh của công tử không? Ta còn chưa bao giờ thấy 《 Tước Ẩm Xuân 》thật bao giờ, không ngờ đã bị hủy hoại, thật đáng tiếc", nàng giống như thật sự đáng tiếc.

Lưu Tử Mẫn thấy nàng như vậy, hào phóng đem bức tranh đưa qua: "Nếu cô nương muốn nhìn, vậy cứ xem đi!" Hắn thấy Khương Lê ăn mặc dường như không phải con nhà bình thường, nhưng hắn đúng là không biết, ở thành Yến Kinh lúc nào lại có một tiểu thư quan gia trong veo như nước như này. Trong lòng suy nghĩ chờ lát nữa liền cho người đi hỏi thăm một chút, nếu là gia thế thấp thì cưới về làm thiếp cũng không tệ.

Đích Gả Thiên KimNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ