CHƯƠNG 32: THIÊN SỨ NHÂN GIAN

968 41 1
                                    


Phong Hi Niên bốc phải chủ đề vẽ tranh, thật ra cuộc thi cũng đã bắt đầu từ buổi sáng, chỉ là Phong Hi Niên đã đổi số thứ tự chỉ để đi xem Cố Diên thi đấu.

Buổi chiều, trong hội trường thi đấu chật ních người, Cố Diên nhìn thấy có fans của Phong Hi Niên còn kéo biểu ngữ và gậy cổ vũ tới đây. Nếu không phải Cố Diên biết đây là vòng thứ nhất cuộc thi ngôi sao trường học, nàng cũng cho rằng đang thi sáng tạo doanh 101 mất, có lẽ ai cũng hi vọng Phong Hi Niên ra mắt với vị trí center.

Vị trí Cố Diên và Tạ Yến Yến ngồi là do Ngụy Tử Khiên xếp hàng chiếm chỗ từ sớm.

"Cảm ơn Tử Khiên, nhờ cậu tớ mới có cái góc tuyệt vời này để xem nữ thần vẽ tranh." Cho dù đã biết Phong Hi Niên là của Cố Diên, nhưng đối diện với người đẹp như vậy, Tạ Yến Yến cũng không khắc chế nổi bản thân!

Ngụy Tử Khiên còn rất tri kỷ chuẩn bị đồ ăn vặt, hoa quả và đồ uống, Cố Diên vừa định nói cảm ơn, Nguyễn Hạ Hầu đã cướp lời, "Cậu đừng cảm ơn cậu ta, đều là do Hi Niên chuẩn bị đó, còn có cảm đệm ngồi nữa."

Cố Diên nhận lấy cái đệm, vẫn cảm ơn cả hai người.

Tạ Yến Yến hâm mộ không nói nên lời, người hoàn mỹ như thế đúng là chỉ có thể cầu mà không gặp được.

Chủ đề vẽ tranh lần này là điều đẹp nhất trong tim, mỗi thí sinh phải vẽ ra thứ đẹp nhất theo cách hiểu của bản thân mình.

Bởi vì cuộc thi buổi chiều đã chính thức bắt đầu, khác với các sân thi đấu khác, trong hội trường vô cùng yên tĩnh, mọi người chủ yếu nhìn các thí sinh thông qua camera, cũng không thể nhìn thấy bức vẽ của bọn họ, bởi vì muốn gây bất ngờ cho người xem.

Giám khảo cuộc thi là giáo sư của đại học mỹ thuật quốc gia, trung học phụ thuộc đại học R cũng có lớp nghệ thuật, cũng có người muốn nhân cơ hội này để chứng tỏ thực lực bản thân.

Hội trường yên tĩnh chỉ có tiếng bút cọ xát trên giấy.

Cố Diên lặng lẽ nhìn nửa mặt của Phong Hi Niên, thật ra, từ sau khi cô buông bút không vẽ nữa, nàng cũng không nhớ rõ đã bao nhiêu năm rồi mình không nhìn chị Hi Niên vẽ tranh, lúc mẹ nàng còn sống đã từng nói, nếu chị Hi Niên đi trên con đường vẽ tranh này, vậy chị chính là ngôi sao sáng của giới nghệ thuật trong tương lai.

Có đôi khi, Cố Diên cũng sẽ nghĩ, có lẽ chị Hi Niên chính là sự bất công của thượng đế, trừ vẻ bề ngoài được điêu khắc tỉ mỉ ra, cô không chỉ có thiên phú trong nghệ thuật, tất cả các lĩnh vực khác đều rất thành công, mà tương lai, cô sẽ cảm thấy hứng thú với việc nghiên cứu trí tuệ nhân tạo rồi có được rất nhiều danh hiệu khác nhau.

Cố Diên đứng xa nhìn cô đang đắm chìm trong vẽ tranh, suy nghĩ trôi về rất lâu trước kia, đó là khi còn nhỏ, mẹ nàng dạy hai người bọn họ vẽ tranh, khi còn nhỏ, Cố Diên hiếu động không thích ngồi yên, xem tranh phong cảnh cũng dễ dàng lạc vào cõi thần tiên. Lúc mà nàng lấy lại tinh thần, muốn xem thử Phong Hi Niên đã vẽ cái gì, lại chỉ thấy trên giấy của cô vẽ một cô bé con ngẩng đầu nhìn không trung, sợi tóc bị gió thổi bay, đôi mắt sáng ngời, lông mi cong dài, sống mũi cao thẳng, đôi môi khẽ nhếch. Cô bé đó chỉ mặc một chiếc váy trắng thanh thuần, hai chân thon dài dưới làn váy đung đưa.

[FUTA] DỤ TRÚC MÃ - NÃI HOÀNG LƯU TÂMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ