Chương 6. Mị thuật

93 10 0
                                    

“Thu lại.” Trương Diệu Vi đột nhiên lạnh lùng quát.

Kim Trản Nhi sửng sốt một chút, “Thu cái gì?”

“Đuôi.” Ánh mắt Trương Diệu Vi dừng trên cái đuôi đang vẫy không ngừng sau lưng nàng ấy, “Lần sau thời điểm ấp ủ ý nghĩ xấu xa, xin tìm một chỗ tránh đi rồi nghĩ, đừng làm cái đuôi của ngươi lộ ra dọa người khác.”

Xà yêu này chẳng lẽ có thuật đọc tâm!

Kim Trản Nhi kinh hãi, không chỉ bởi vì cái đuôi đã giấu kỹ bất giác lộ ra, còn bởi vì Trương Diệu Vi tựa hồ nghe thấy tiếng lòng của nàng. Nàng vừa giấu đuôi đi một lần nữa, vừa đánh giá xà yêu trước mắt này một lần nữa. Theo lý thuyết, yêu thuật bẩm sinh của Xà tộc không phải là thuật đọc tâm, chẳng lẽ xà yêu này có gì đó khác thường?

“Nhìn ta làm gì?” Trương Diệu Vi không thích bị người khác nhìn chăm chú như thế.

Kim Trản Nhi vội vàng thu tầm mắt lại, dời ánh mắt đến con chó mực to lớn, “Ta nhìn chó là được chứ gì!”

Trương Diệu Vi cũng không muốn đấu võ mồm với nàng ấy, cũng nhìn về phía con chó mực, mi tâm chợt lóe lên lưu quang màu bạc, giống như lúc ở khe núi nàng nhìn trộm Kim Trản Nhi. Nàng có thể lấy linh tức tụ thành linh mục, nhìn lén nguyên thân của chúng sinh, “thiên linh mục” này cũng không phải là yêu thuật bẩm sinh của nàng, mà là tiên sư cố ý truyền thụ bí thuật của Huyền Ninh Tông cho nàng.

Chó mực vẫn là chó mực, cũng không có yêu cốt, trên người lại có một tia yêu khí như ẩn như hiện quấn quanh. Nói cũng kỳ quái, yêu khí này bắt nguồn từ đồng loại, có lẽ là một loại yêu tinh như khuyển yêu. Yêu khí bám vào người, cũng không phải hút sinh khí của nó, mà là bảo hộ tánh mạng cho nó. Như thế xem ra, yêu khí chỉ là yêu khí hộ thể mà thôi, cũng sẽ không gây hại cho bá tánh.

Vậy thì bỏ qua cho nó đi.

Trương Diệu Vi xoa xoa đầu con chó lớn, “Trở về đi.”

Chính là con chó vẫn một mực bám lấy Kim Trản Nhi, căn bản không có ý rời đi.

“Kim Trản Nhi.”

Kim Trản Nhi nghe nàng ấy đột nhiên gọi nàng, liền đoán được nàng ấy muốn nói cái gì, chỉ là gọi thẳng tên như vậy luôn có vài phần chói tai, nàng không vui nói: “Trương Diệu Vi, gọi thẳng tên không lễ phép chút nào, ngươi học lễ nghi của Nhân tộc, ngươi áp dụng như vậy à?”

Trương Diệu Vi khẽ nhếch miệng, thế nhưng không lên tiếng phản bác.

Kim Trản Nhi lại nói: “Nếu ngươi kính ta, nên gọi ta là tiểu điện hạ.” Nàng biết Trương Diệu Vi nhất định không chịu gọi, xà yêu này làm sao mà kính nàng cho được, vì thế lại bồi thêm một câu, “Nếu không muốn, ngươi cũng có thể gọi ta Kim cô nương.”

Muốn nói gì đều bị tiểu hồ ly này giành nói hết, nàng còn có thể nói cái gì chứ?

Trương Diệu Vi gật đầu nói: “Vậy đi, về sau ta liền gọi cô nương.”

“Tùy ngươi.” Kim Trản Nhi dựng hai ngón tay lên, bắn một chút linh quang đến con chó mực, giải trừ mị thuật. Nào biết con chó nhìn thấy hai người xa lạ trước mặt, lại trở nên hung dữ, bỗng nhiên nhắm về phía Kim Trản Nhi mà cắn.

[BHTT][EDIT] Xin Khước Từ Chuyện Nhân Gian - Lưu Diên Trường NgưngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ