Chương 13. Dị tượng

69 6 2
                                    

Dãy Ngưng Hoa Sơn kéo dài hai trăm dặm, tổng cộng mười bốn đỉnh. Nơi này cây cối sum suê, núi non xanh bích, trong núi còn có rất nhiều dòng suối trong, cho nên mỗi khi sáng sớm, hơi nước mông lung, đẹp đến mức giống như chốn bồng lai tiên cảnh.

Đối với Yêu tộc mà nói, một ngày đi trăm dặm chẳng qua chỉ là việc nhỏ dễ như trở bàn tay.

Khi ánh trăng bò lên trên ngọn núi, tiểu hắc chỉ chỉ vào đường núi nhỏ, ậm ừ nói: “Dọc theo đường đó đi lên trên tầm uống hết một chén trà nhỏ, đó là chỗ chướng khí dày đặc, xuyên qua chướng khí, liền có thể nhìn thấy chùa Đại Hoang.”

“Vậy sao còn không đi?” Kim Trản Nhi lấy nhánh cây gõ đầu hắn một cái, thúc giục hắn tiếp tục dẫn đường.

Tiểu hắc xua tay nói: “Ta còn không quay về, cha nương sẽ lo chết!”

“Có quan hệ gì với ta à?” Kim Trản Nhi nhàn nhạt trả lời.

Tiểu hắc nói như thật, “Bọn họ mà lo lắng quá sẽ rất khó lường! Sẽ chết người đấy.”

“À, vừa lúc, giết người thì đền mạng, ta có thể mổ bọn họ ra lấy yêu đan ăn.” Kim Trản Nhi nói, cố ý liếm liếm khóe môi, đáy mắt đơn thuần hiện lên một mạt sát ý.

Tiểu hắc không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, trong óc tiểu hồ ly này chứa cái gì vậy chứ, vì sao không hành sự theo lẽ thường?

Kim Trản Nhi híp mắt cười cười, “Cho nên, có đi hay không?”

Tiểu hắc chỉ có thể chờ mong tới chùa Đại Hoang rồi có thể gặp gỡ lão thụ tinh vạn năm thức tỉnh, sau đó tìm một cơ hội chuồn đi. Nó chỉ là tiểu yêu không làm gì được hai con đại yêu này, vậy lão yêu vạn năm thì có thể nhỉ.

“Chờ đã.” Trương Diệu Vi lại mở miệng vào ngay lúc này.

Lúc này Kim Trản Nhi mới phát hiện tiểu đạo cô này ngồi xổm ở giao lộ hồi lâu, dường như phát hiện cái gì. Nàng tò mò mà thò mặt đến, chỉ nhìn thấy ụ đá hình hoa sen bị chôn dưới đất một nửa. Nhìn mức độ phong hoá, sợ là đã qua mấy trăm năm.

“Một ụ đá bị vỡ thôi mà.”

Trương Diệu Vi cũng không phản bác lại tiếng lẩm bẩm của Kim Trản Nhi, nàng không thể nói rõ, luôn cảm thấy tất cả những gì xung quanh con đường này đều lộ ra cảm giác quen thuộc. Đặc biệt là ụ đá vỡ này, càng nhìn càng cảm thấy dường như đã gặp qua ở nơi nào.

Kim Trản Nhi thấy nàng không nói lời nào, nhịn không được lại nhìn ụ đá lần nữa, “Tỷ tỷ, ngươi rốt cuộc đang xem cái gì?”

Trương Diệu Hơi muốn nói lại thôi, cuối cùng thay đổi đề tài, nghiêm mặt nói: “Thả tiểu hắc đi đi.”

“Vậy thì không được! Lỡ như nó lừa ta một đường thì sao!”

“Ta không muốn người vô tội vì nó mà mất đi tính mạng.”

Trương Diệu Vi lẳng lặng nhìn nàng, không cho nàng phản bác, “Mạng người chỉ có một, về sau cho dù có giết yêu tinh hại người, người đã chết cũng không thể quay lại.”

Kim Trản Nhi nhất thời nghẹn lời, đạo lý đúng là như vậy, nhưng mà nàng lại cảm thấy lời của tiểu hắc dường như trộn lẫn thật giả.

[BHTT][EDIT] Xin Khước Từ Chuyện Nhân Gian - Lưu Diên Trường NgưngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ