"Chú phải nhắc cháu, nó còn nhỏ, đừng quá mức."

90 9 2
                                    

Chương 23

Đang chứng thực, đang chứng thực...

Lời Lý Hi Thừa nói như một tia sét giáng thẳng xuống thiên linh cái của Thẩm Tại Luân, uy lực còn khiến cậu kinh ngạc hơn khi mở choàng mắt ra thấy mình đã quay lại tuổi lên năm.

Người anh cậu hoài nghi không phải cậu, mà bản thân anh?

Thẩm Tại Luân hoàn toàn quên mất tư thế bị khống chế trước mắt, nghiêng đầu hỏi: "Anh... bắt đầu từ khi nào vậy?"

Lý Hi Thừa cụp mắt nhìn cậu, "Hay là em giải thích trước xem làm sao em biết chuyện xảy ra giữa hai người đàn ông đi?"

Thẩm Tại Luân bị hỏi rợn cả người, trong suốt cuộc đối thoại này cậu chưa lần nào lấy được quyền chủ động, cậu nói: "Đó là vì, là vì... em đọc thấy trong sách!"

Lý Hi Thừa phì cười, "Bịa cớ tệ quá."

Thẩm Tại Luân đỏ mặt, cậu chưa bị anh mình vạch trần tại chỗ thế này bao giờ. Cậu hỏi lại: "Còn anh thì sao? Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của em."

Lý Hi Thừa buông bàn tay đang giữ cậu ra, thả lỏng cả người tựa ra sau, lên tiếng: "Có lẽ anh..."

Anh nói đến đây thì dừng lại không nói nốt. Thẩm Tại Luân bứt rứt trong lòng, cậu không thấy được nên chủ động chống tay cạnh người Lý Hi Thừa để rướn tới gần mặt anh một chút, muốn nhìn cho rõ xem anh đang chần chừ điều gì.

Đột nhiên Lý Hi Thừa đưa tay đẩy đầu cậu ra.

"Cách xa chút." Anh bảo.

Thẩm Tại Luân: "À dạ."

Cậu lùi lại ngồi khoanh chân, giục: "Nói xem nào, có lẽ là sao?"

"Có lẽ anh điên rồi." Lý Hi Thừa nói: "Nên mới đi thảo luận vấn đề này với em giữa đêm hôm thế này."

"Đừng có đánh trống lảng, Lý Hi Thừa."

Thẩm Tại Luân nghiêm mặt, "Em hỏi nghiêm túc đó."

Thẩm Tại Luân không biết trước khi anh nói ra câu chứng thực ấy tâm lý đã kinh qua quá trình biến hóa như thế nào, cũng không hiểu được suy nghĩ trong đáy lòng anh. Lý Hi Thừa nói gì cũng giữ lại một phần, Thẩm Tại Luân chẳng nói gì được, vì bản thân cậu cũng không cách nào giải thích với anh lý do tại sao vừa nhắc đến hai người đàn ông là buột miệng nói ra quan hệ đồng tính.

Mà trước mắt cậu vẫn chưa hiểu hết hàm nghĩa ẩn trong từ "chứng thực" này.

Lý Hi Thừa: "Nghiêm túc thế, nghĩ gì vậy?"

Thẩm Tại Luân: "Anh có ham muốn tình dục với em không?"

Thẩm Tại Luân vừa hỏi dứt câu, bầu không khí bỗng như đông cứng lại, vạn vật đã tử vong.

Một giây sau Lý Hi Thừa bật cười, tức đến bật cười.

"Thẩm Tại Luân." Anh lên tiếng.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Tại Luân nghe thấy sự nghiến răng khi anh gọi tên mình: "Em cảm thấy mình quá con nít dễ hấp dẫn mấy kẻ có sở thích đặc biệt, hay là em thấy anh trông giống thứ cầm thú?"

[heejake/chuyển ver] Nhà có bé ngoanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ