Chương 17: Nhà mới (2)

17 0 0
                                    

Chương 17: Nhà mới (2)
Edit: Yone

Khóe miệng Bạch Kha giật giật, có chút buồn cười.

Y trông thấy Hoắc Quân Tiêu cầm sách tay run lên hai lần, tuy rằng mặt không chút thay đổi, nhưng lại lộ ra một vẻ ghét bỏ nồng đậm. Vì vậy liền duỗi tay cầm lấy bản chép tay nọ, tùy ý lật vài trang.

Đôi mắt của y không có vấn đề gì trong ứng phó sinh hoạt hằng ngày, nhưng đọc sách vẫn là tương đối khó khăn, những đường viền của các chữ so với các vật thể bình thường mà nói hình dáng không rõ lắm.

Bất quá người tu đạo rốt cuộc vẫn khác với người thường, đại khái nguyên nhân là họ luyện khắc chú vẽ bùa thường ngày, những từ viết ra ít nhiều cũng mang theo linh khí, hình dáng rõ ràng hơn nhiều.

Huống chi trình độ Lâm Kiệt có lẽ có hạn, không thể viết khéo léo được những nét bút tinh tế và nhỏ, hơn nữa thêm ảnh hưởng tích cách bản thân, chữ kia được viết giống như người vô cùng thoải mái nằm oài trên ghế phơi nắng, to và thư thái.

Điều này khiến Bạch Kha lật xem cũng không coi là quá chậm.

Sau khi lật xong một chương, thật ra thật giả cũng nhìn không tới, nhưng có thể khẳng định là, tác giả cực kỳ có thiên phú kể chuyện. Chuyện xưa nói đều được kể lên xuống phập phồng biến đổi bất ngờ, kết cục còn có sự hồi hộp, rất khơi gợi hứng thú cho người đọc.

"Tôi sẽ mượn cuốn sách này vài ngày." Bạch Kha ngẩng đầu, cầm quyển sách trong tay quơ quơ về hướng Lâm Kiệt.

Hoắc Quân Tiêu: "..." Hắn xác thật không muốn nhắc đến quá nhiều chuyện trong quá khứ, để tránh Bạch Kha khôi phục lại một số ký ức của mình vào những thời điểm không thích hợp, gây ra tâm thần hỗn loạn. Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn có thể chịu đựng được một truyện ký còn hơn cả xướng tuồng để tẩy não Bạch Kha.

Cũng không biết có phải cảm nhận hắn không nói nên lời không, Bạch Kha còn cầm quyển sách nhìn hắn một cái, giải thích một cấu: "Không coi là thật, đọc tiểu thuyết cũng rất thú vị."

Hoắc Quân Tiêu: "..." Tâm tình càng phức tạp hơn.

Hắn không thể trừng Bạch Kha, cho nên đành phải yên lặng đem ánh mắt bén nhọn về phía Lâm Kiệt, người đã chép cuốn sách nát này còn tưởng là bảo bối.

Lâm Kiệt bị tầm mắt đe dọa nọ làm cho chấn động, cảm thấy mình bị trúng một phát đạn mà không thể giải thích được. Nhưng điều này cậu không rảnh lo, có điều gì sầu hơn là sự sụp đổ của thế giới quan sao?

Lâm Kiệt đã chép cuốn sách này là chuyện tốt của mấy năm về truosc.

Người thiếu niên ở quá trình trưởng thành đều trải qua những trải nghiệm, mỗi một đoạn ấn tượng khắc sâu câu chữ, sẽ đều đối với bọn họ sinh ra một số ảnh hưởng dù sâu hay cạn, dù lớn hay nhỏ, và trở thành một trong những thành phần cấu thành tam quan phức tạp rắc rối của họ.

Mà quyển sách này, đã theo Lâm Kiệt từ 11, 12 tuổi rồi đến 16, 17 tuổi, nhìn mấy chục lần, khắc sâu không thể khắc sâu hơn. Cậu nhiều quan niệm, sùng bái kính trọng người, đối với hiểu biết về con đường tu đạo trong quá khứ hay cả sự tưởng tượng về tương lai đều bị ảnh hưởng không ít từ cuốn sách này.

[ĐM/Hoàn] Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý (Edit: Yone)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ