Chương 77: Tỉnh lại

11 0 0
                                    

Chương 77: Tỉnh lại

Edit: Yone

Ngọc Sinh Môn không hổ danh đứng đầu tam môn sáu phái, mỗi một cây cỏ, mỗi một ngọn núi, mỗi một ao hồ bên trong đều cực kỳ có linh tính, không có gì không thể được coi là bảo vật.

Bạch Linh Trần cùng những người khác do bị ảnh hưởng bởi Băng Phách mà mang trong người tà khí, sau vài lần điều tức tại linh trì ở Vong Trần Phong, cuối cùng đã hoàn toàn thanh trừ loại bỏ sạch sẽ, không còn ảnh hưởng gì nữa.

Đối với các đệ tử mới vào môn, sau một tháng rưỡi làm quen, họ cũng dần dần thích nghi với nhịp sống của Ngọc Sinh Môn, bắt đầu tu luyện một cách nghiêm túc.

Thẩm Hàm sau khi đầu thai được mọi người trực tiếp đưa trở về núi Ngọc Sinh cũng đã tròn nửa tháng, nhờ có dì mập luôn nhọc lòng lo lắng chăm sóc, cùng với một đám bán tiên sư tổ, sư phụ, sư huynh, thêm vào đó là linh khí quẩn quanh Ngọc Sinh Môn, tiểu cô nương lớn lên nhanh chóng hơn so với những đứa trẻ bình thường.

Đôi mắt đen lúng liếng tròn xoe giống như quả nho đen, to và sáng, nhìn ai cũng mang vẻ nghiêm túc và lanh lợi, giống như mèo con.

Ổ Nam gần như chỉ cần có thời gian là lại nàng đi lắc lư khắp nơi, suýt chút nữa đã khám phá hết mọi ngóc ngách trong Ngọc Sinh Môn.

Hắn và Thẩm Hàm tiếp xúc càng nhiều, cho nên người đầu tiên mà Thẩm Hàm nhận ra chính là hắn. Mỗi lần bị hắn ôm, nha đầu này đều chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, sau đó bất ngờ nở một nụ cười hề hề ngốc nghếch với hàm răng chưa mọc, rồi lại đưa móng vuốt nhỏ mềm mại ra, nắm lấy một đầu ngón tay của Ổ Nam.

So với đám đồ tử đồ tôn không lo làm ăn đàng hoàng như bọn họ, thì Dư Hiền lại quan tâm đến sự tiến bộ của nhóm đệ tử mới nhiều hơn, thỉnh thoảng lại chỉ điểm vài câu.

Dù ông luôn tỏ ra thảnh thơi cà lơ phất phơ, cầm bầu rượu ngồi trên mái nhà xem người luyện kiếm không có bộ dáng đàng hoàng nào, nhưng một đám đệ tử mới vẫn rất kính sợ và nể ông. Người duy nhất gần gũi với ông chính là Lâm Kiệt, người đã quen thuộc với họ từ trước.

Chỉ là dù Lâm Kiệt có nhảy nhót đến đâu, vẫn không thiếu đi chút sùng kính với ông.

Năm xưa, những đệ tử như Hoắc Quân Tiêu, Ổ Nam, và Thẩm Hàm, dám hố sư tổ của mình, có lẽ rất khó tìm ra một nhóm thứ hai tương tự.

Đôi khi, khi Dư Hiền ngồi uống rượu, tựa lưng vào lan can mái nhà nhìn đám đệ tử mới luyện kiếm, ông không khỏi nhớ lại ngàn năm trước, chỉ cần nghĩ đến hiện tại, những đồ tử đồ tôn của ông vẫn đang nhởn nhơ dưới con mắt của ông, dù toàn làm những trò khiến ômg không thể nhìn, nhưng đã đủ trọn vẹn.

Đối với ông, người tự cho mình là lão nhân, thật sự là không thể nào trọn vẹn hơn.

Trong khi đó, Bạch Linh Trần và Hoắc Quân Tiêu hai ngày gần đây luôn chạy tới Vô Phương Động.

Vô Phương Động là một trong những động linh khí lớn của Ngọc Sinh Môn, nằm trên đỉnh ngọn núi cao thứ hai chỉ sau đỉnh Vân Phù, quanh năm lạnh lẽo, bên trong có một cái giường băng tự nhiên, là địa điểm tốt để tu hành, dưỡng thương và điều hòa nội tức.

[ĐM/Hoàn] Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý (Edit: Yone)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ