Thành An đu vắt vẻo trên người Đăng Dương, em ôm chặt lấy cổ anh tránh việc bị ngã do sự chênh lệch chiều cao không nhỏ giữa cả hai. nhà có cái cột điện thì tội gì không đu bám, dù em có bám cả ngày trên người anh đi chăng nữa thì Đăng Dương vẫn sẽ vui vẻ với điều ấy thôi. vì chính bạn nhà em là người bảo em làm điều này mà. anh nhìn bạn nhỏ nhà mình mà phải cố nhịn cười, nhìn em cứ như em bé ấy.
Đăng Dương đỡ lấy người em rồi đặt em nằm xuống sofa, anh cũng ngồi xuống sofa nhìn em. Thành An mặt tươi rói, thuận tiện gác chân lên vai anh. mà chân em cũng vừa đủ dài để với lên vai anh mới hay, nhưng với cái tư thế hiện tại thì cũng có chút hơi dễ hiểu lầm. Thành An mặc quần đùi màu đen, nên đôi trên trắng nõn xinh đẹp vô cùng đập vào mắt anh. áo phông màu xanh dương chắc chắn là của Đăng Dương rồi, tại vì cái áo rộng thùng thình như nuốt chửng cơ thể nhỏ bé của em.
Thành An là một từng là một beta, anh lại là một enigma và đấy là lý do tại sao lại nói em từng là beta, vì bây giờ Thành An đã biến đổi thành một omega rồi. một sự kết đôi khá kì lạ, nhưng so với sự tồn tại của một enigma thì nó cũng chẳng thấm vào đâu.
Đăng Dương là một enigma đội lớp alpha dĩ nhiên bạn nhỏ nhà anh biết điều đó ngay khi em bị biến thành omega. pheromone sữa gạo thơm ngọt, Đăng Dương thề là anh mê mệt cái hương thơm ấy của em. đấy là lý do mà cứ mỗi lần em đến kì nhạy cảm là Đăng Dương ngay lập vồ tới em luôn, máy dò tìm pheromone của nhỏ An mà lại. dù em có trốn ở góc này anh cũng lần ra được, thì cũng do Thành An bị đánh dấu rồi nên anh cũng dễ tìm em hơn.
Đăng Dương rất tự nhiên đưa tay vuốt ve đôi chân em. mùi sữa gạo thơm nhẹ lại quẩn quanh trước cánh mũi anh, quay ra nhìn bạn người yêu. em vẫn rất bình tĩnh xem điện thoại, có lẽ em không nhận ra bản thân đang vô thức tiết ra pheromone. vì ban đầu vốn là một beta nên khi bị biến đổi Thành An rất khó kiểm soát pheromone, cả hai cũng thử đi khám và bác sĩ có kê cho em vài đơn thuốc để có thể ổn định lại lượng pheromone bất thường.
- An ơi, bạn lại tiết ra pheromone rồi.
Thành An nghe anh nói vậy thì mới rời mắt khỏi màn hình điện thoại, nhìn anh. Đăng Dương phản ứng khá mạnh với pheromone của em. nên khi gặp phải mấy tình huống không mong muốn này thì anh là người chật vật nhất, Thành An vội vàng ngồi dậy. vì chân vẫn đang gác lên vai anh nên em cử động khá khó khăn, muốn rút chân ra thì đột nhiên cổ chân lại bị Đăng Dương dùng hai tay giữ lại. anh khom người đẩy ngã em về phía sau.
- ơ, Dương. thả tớ ra, tớ đi lấy thuốc.
- không, em phải giúp tớ đi đã.